
Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
Tác giả: Đản Đản
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 1342222
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2222 lượt.
hải vì không đủ yêu em mà vì môi trường lớn lên khiến cậu ấy cảm thấy không còn lựa chọn nào khác. Đây cũng là một loại bệnh truyền nhiễm của gia tộc nhà họ Hứa!”
Cô lờ mờ hiểu ra.
Nhưng cô không cho phép mình bất an, cô nhất thiết phải có lòng tin đối với Hứa Ngạn Thâm.
Cô mỉm cười, cầm lấy chiếc kéo trong tay anh cả, “Nếu anh ấy thật sự mắc loại bệnh không thể trị này, em sẽ cắt phăng những cành khô héo trước, sau đó…” Cô hướng kéo về phía cành đang sinh trưởng, cắt phụp một cái, dứt khoát cắt bỏ nụ hoa vừa mới hé.
Cô biết mình đối với chồng rất chân thành, yêu không tiếc bất kỳ điều gì, không biết cách giở thủ đoạn. Nhưng đối với hôn nhân mà nói, sự nhu mì, an phận của người phụ nữ chưa chắc đã là điều tốt.
Sức chịu đựng của cô dù sao cũng chỉ có giới hạn.
Ngạn Thâm từ trong thư phòng bước ra, chào hỏi mọi người lớn xong thì đưa cô ra khỏi nhà họ Hứa.
Lúc ra về, cô chú ý đến ánh mắt của Hứa Ngạn Ý nhìn họ, rất bất mãn, cũng rất căm tức.
Lúc hỏi cô mới biết, “Anh phải đi Mỹ sao?”
“Ừ, bộ phim điện ảnh này hợp tác với một đạo diễn lớn của Mỹ, rất nhiều cảnh quay được thực hiện bên Mỹ.”
Công việc lần này, anh chắc chắn sẽ rất bận rộn, xa cô nhiều hơn ở bên cô.
“Nhưng, việc sản xuất bộ phim này không phải do anh hai phụ trách sao?” Bộ phim này đầu tư rất lớn, không cho phép bất kỳ sai sót nào.
Nhưng trước đây Ngạn Thâm không phụ trách mảng này.
“Đạo diễn Hollywood không hài lòng với thái độ làm việc của Ngạn Ý.” Thực tế, nghe nói Ngạn Ý trong thời gian qua ở Mỹ chỉ lo tán tỉnh nữ diễn viên chính của phim.
Hả?
Cô sững người, “Như thế… có phải không tốt lắm không?” Đều là người một nhà, nếu Ngạn Thâm tiếp quản dự án này, cố nhiên sẽ có cơ hội phát huy năng lực, nhưng, không phải là cố tình cho anh hai đẹp mặt đó sao?
“Bất kỳ chuyện gì đều không có tốt hay không tốt, chỉ có được hoặc không được!” Anh làm việc dứt khoát, trước giờ không hề kiêng kỵ những điều này.
Chẳng trách, lúc trở về, sắc mặt mẹ lớn thật khó coi, còn mẹ chồng thì cười đắc ý.
Ngạn Thâm quả thật rất giỏi.
Cô thở dài trong lòng.
“Cha đã bàn bạc chuyện này với anh cả chưa?” Không biết bố chồng nghĩ thế nào, vì sao lại bắt anh em họ phải cạnh tranh với nhau, làm cho mối quan hệ giữa ba người căng thẳng đến mức này? Khúc mắc này với anh hai xem ra khó gỡ lắm đây.
“Anh đã đâu có rảnh để quản những việc này.” Anh cười nhạt nói, “Nghe nói gần đây mẹ lớn bắt ép anh cả tái hôn, ép rất căng.”
“Anh cả là một người chung tình.” Cô nhận xét.
Ngoài chung tình với người vợ đã mất ra, việc anh ở vậy cũng là một sự kháng cự và báo thù âm thầm đối với cha mẹ mình.
Anh không biết nói sao cho phải, nét mặt vẫn bình thản, “Anh không như vậy đâu.”
Không như vậy cái gì?
Một câu nói không đầu không cuối, cô nghe mà thấy khó hiểu vô cùng.
“Anh không giống với anh cả, nếu em chết, anh sẽ lấy người khác.” Anh quay mặt sang nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe câu này.
Hôm đó, trong phòng phẫu thuật, vì mất máu quá nhiều, huyết áp của cô tụt xuống 40… 30… 20…
Cô giống như một ngọn đèn dầu, bị gió thổi gần tắt, thậm chí như thấy trước mặt có rất nhiều thứ trắng toát, có một tràng âm thanh giống như ảo giác, không ngừng rủ rê cô:
Cùng đi nào, cùng đi nào…
Cùng đi với cốt nhục đầy máu của mình.
“Mất máu quá nhiều, mau thông báo với người nhà bệnh nhân, bệnh nhân không xong rồi…”
Bác sĩ, y tá trong kíp mổ đều vô cùng căng thẳng ra ra vào vào, đó là lúc mí mắt mệt mỏi của cô chỉ muốn nhắm nghiền lại.
“Tiên sinh, chúng tôi vẫn đang cấp cứu, anh không được vào!”
“Thâm, con không thể vào phòng sản khoa!”
Hết âm thanh này đến âm thanh khác, lúc gần lúc xa.
Bỗng nhiên.
“Thẩm Chức Tâm! Em mà dám chết anh sẽ lấy người khác ngay!”
Linh hồn của cô hình như bị ai đó níu lại.
“Dù thi thể em chưa kịp lạnh, trong vòng một trăm ngày, anh nhất định sẽ lấy người khác!” Một giọng nói giống như một lời thề, nghiền răng thốt ra.
Tàn nhẫn quá!
Hứa Ngạn Thâm, anh thật quá tàn nhẫn! Quá lạnh lùng!
Trong lúc tức giận, cô đột nhiên tỉnh lại.
Cứ thế, cô cảm thấy cơ thể mình nặng hơn, giống như một kỳ tích, cô kiên cường kéo mình trở về với trần gian.
Lúc cô tỉnh lại, tay bị ai đó nắm chặt, Hứa Ngạn Thâm nét mặt nặng trĩu nhắm mắt lại gục đầu bên cạnh cô, quần áo xốc xếch, râu ria lởm chởm, nhếch nhác không giống phong độ lịch lãm ngày thường của anh chút nào.
Ngón tay cô khẽ động đậy, anh mở choàng mắt ra.
“Chức Tâm, em tỉnh lại rồi à?!” Anh luôn ở bên cô sao? Đã thức bao đêm rồi? Mắt anh hằn lên những tia máu đỏ đáng sợ, đỏ kè.
Anh thảm hại quá chừng, cô hoài nghi, anh đã khóc.
Nhưng, không đúng! Ngạn Thâm là người rất mạnh mẽ, dù có rơi đến giọt máu cuối cùng, anh tuyệt đối cũng không nhỏ nước mắt.
Chỉ là cô lúc đó, vừa mới tỉnh lại, bắt đầu rơi nước mắt lã chã, một trái tim chịu quá nhiều đau thương, chẳng thể chú ý đến anh.
……
“Hứa Ngạn Thâm, anh bị ngứa chỗ nào rồi à?” Không nói được một câu lãng mạn bùi ta