The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mẫu Đơn Của Hắc Báo (18+)

Mẫu Đơn Của Hắc Báo (18+)

Tác giả: Điển Tâm

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341253

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1253 lượt.

ầm ly rượu.
Bước đi của bọn họ rất nhẹ, dường như đã bị thảm lót sàn hấp thu hết, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, người đàn ông đang đứng sát bên cửa sổ bằng thủy tinh, quay lưng về phía bọn họ, hơn ai hết biết rõ có người đang vào.
Nhưng anh ta không hề quay người lại, vẫn tiếp tục ngắm trăng uống rượu.
Cho dù đưa lưng về phía người khác, nhưng người đàn ông này cũng làm cho người ta có cảm giác áp bức rất lớn.
Bạch Diễm Dung thậm chí không dám mở miệng, vẫn khẩn trương đứng im một chỗ, cho nên nàng cũng đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.
Cửa ở phía sau bị quản gia đóng lại.
Nàng có thể nhìn thấy mặt hắn, bởi vì ngọn đèn thủy tinh trong phòng tỏa sáng khắp nơi, phản chiếu ngũ quan của hắn lên trên mặt kính.
Giây tiếp theo, ánh mắt của Hắc Trọng Minh cũng xuyên thấu qua thủy tinh chống lại ánh mắt nàng.
Lòng của nàng bỗng dưng nảy lên.
Hắn đang nhìn nàng. Trên lớp kính thủy tinh trong suốt phản chiếu ra mọi cử chỉ của hắn. Hắn vẫn nhìn nàng, uống rượu và chậm rãi đánh giá.
Trong nháy mắt, toàn thân nàng không rét mà run, nàng cảm thấy chính mình như một chú thỏ trắng bị diều hâu để ý, như ếch nhái bị mãng xà nhìn chòng chọc, toàn thân không thể cử động được.
Mà người đàn ông này, mặc dù đang ở trong chính ngôi nhà của mình nhưng không hề buông lỏng đề phòng.
Rõ ràng là từ khi bọn họ bước vào cửa, hắn đã nhìn hình ảnh phản chiếu của nàng qua khung cửa một cách cụ thể… Mặc dù ánh mắt đã cùng nàng chống đối nhưng hiện tại hắn vẫn nhìn từ trên xuống dưới, không hề thu hồi lại tầm mắt, vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng.
Sau đó tầm mắt của hắn chuyển xuống thân thể nàng.
Con ngươi đen giống như dã thú kia cứ nhìn chằm chằm nàng, làm như nàng có cảm giác như mình là con mồi bị săn đuổi, cảm giác này ngày càng thêm rõ ràng.
Tim của nàng không tự chủ được mà càng lúc đập càng nhanh.
Khuôn mặt hắn khôi ngô, tuấn lãng, thoạt nhìn bề ngoài thì thấy thật nhã nhặn nhưng thật ra bên trong lại ẩn chứa đến tám phần thú tính . Hơn nữa toàn bộ Thượng Hải đều biết, hai chữ “nhã nhặn” này hoàn toàn không hề liên quan đến Hắc Trọng Mình, cho dù là kẻ thù của hắn hay là bạn bè của hắn cũng đều gọi hắn là “Hắc Báo”.
Toàn thân đều là Âu phục cầu kỳ, nhưng những thứ tốt đẹp này đều là ngụy trang cho bản chất thật sự của hắn.
Có lẽ, nàng nên cúi hạ tầm mắt của mình xuống nhưng hiện tại lúc này nàng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, bởi vì quá khẩn trương mà trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Tiên sinh…” Lúc Hắc Trọng Minh đem ly rượu để xuống bàn thì Bạch Diễm Dung đã mở miệng, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Hắn ngồi trở lại ghế da lớn sau bàn, lạnh lùng lên tiếng.
“Vào đi.” Quản gia đẩy cửa bước vào, cung kính thông báo: “Tiên sinh, Tống tam gia đến, có cần phải bảo ông ta chờ một chút không?” Tầm mắt của Hắc Trọng Minh trong nháy mắt rời khỏi người nàng.
“Gọi ông ta vào đi.” Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng.
Bạch Diễm Dung có chút lo lắng bất an.
“Vậy thì chúng tôi đi ra ngoài trước.” Bà không yên tâm nói.
“Không cần.” Hắc Trọng Minh cầm lấy bình rượu, đem chất lỏng màu hổ phách trong bình rót vào ly thủy tinh.
Ngoài cửa một người đàn ông để râu, mặc Âu phục, mang mắt kính, khoảng bốn mươi tuổi đi đến. Ông ta đi vào thư phòng, nhìn thấy trong phòng có hai người phụ nữ, lúc đầu còn cảm thấy sửng sốt nhưng nhanh chóng di chuyển tầm mắt, không dám hỏi nhiều lại càng không dám xen vào.
Tống tam gia nhìn thấy Hắc Trọng Minh đang ngồi sau bàn gỗ lớn uống rượu thì nuốt nuốt nước bọt hỏi: “Tiên sinh, ngài tìm tôi?’”
“Ngồi đi.” Hắn không đáp lời, lấy tay chỉ chỉ vào cái ghế trước mặt. Tống tam gia gỡ mắt kính mạ vàng, khẩn trương kéo ghế ra, cương ngạnh ngồi xuống.
Hắc Trọng Minh nhìn hắn, sau đó nhìn xuống ly rượu, một tay vịn trên thành ghế còn một tay chống cằm.
“Ông không biết tôi tìm ông làm gì sao?”
Sắc mặt Tam gia trắng bệch, liếm liếm đôi môi khô khốc, vẫn còn ngang ngạnh cố gắng nở nụ cười.
“Không biết.”
Hắc Trọng Minh giật ngăn kéo lấy ra mấy tập sổ sách quăng lên bàn, nhíu mày hỏi: “Còn cái này? Ông cũng không biết sao?”
Nhìn thấy mấy tập sổ sách trên bàn làm cho toàn thân Tam gia chấn động.
Mấy tập sổ sách kia đều là sổ sách cá nhân của ông, là do chính tay ông ghi lại, chỉ có ông mới hiểu được những tập sổ sách này, theo lý mà nói những tập này phải bị khóa trong tủ sắt mới đúng, tại sao bây giờ lại nằm trong tay Hắc Trọng Minh?
Nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt, trong tai Tam gia rung động mãnh liệt, trên mặt không có một chút máu, trên vầng trán trơn bóng chảy ra mồ hôi lạnh, ông hoảng hốt giải thích.
“Tôi không biết tiên sinh đã nghe người bên ngoài nói những gì, nhưng tôi tuyệt đối không có…”
Ông dừng lại nửa chừng, chỉ thấy Hắc Trọng Minh vẫn không nói tiếng nào, chỉ nhíu mày suy nghĩ, sau đó vươn ngón tay trỏ ra làm cho giọng nói của ông bị nghẹn ở họng, cuối cùng không nói thêm được nửa chữ.
“Tôi chỉ hỏi ông một việc.”
Một tay Hắc Trọng