
Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông
Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 1342067
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2067 lượt.
úc còn muốn chen vào giữa hai anh em các người sao? Lương Tiểu Nghệ cô có thể hay không không cần phòng tôi như phòng vi khuẩn? Được rồi, tôi hiểu cô từ nhỏ không cha không mẹ cơ khổ, coi như không có cảm giác an toàn, vậy cô cũng không thể đem mọi người toàn thế giới xem là mẹ cô, lúc nào cũng cho là tất cả mọi người phải nuông chiều cô a!”
Lửa giận trong lòng Lương Tiểu Nghệ càng tăng, hạ thấp giọng châm chọc nói: “Đừng cho là tôi không biết cô đang tính toán chuyện gì! Lương Nguyên có thể vì tôi bỏ xuống cô một lần hai lần, như vậy lần này cô đoán anh ấy sẽ lại lựa chọn như thế nào?”
Xa xa, Hàn Tả Tả thấy Tang Đồng cùng Lương Tiểu Nghệ đối mặt, lập tức đẩy ra Chử Tự Thần từ trong sàn nhảy vội vã chạy đi, chạy vội tới trước mặt họ.
Lương Tiểu Nghệ lộ ra một nụ cười quỷ dị, còn chưa kịp xuất ra thủ đoạn liền bị Hàn Tả Tả cắt đứt.
Hàn Tả Tả nhìn thấy rõ ràng trong tay Lương Tiểu Nghệ cầm một ly rượu đầy, không khách khí chút nào mắng: “Lương Tiểu Nghệ, cô con mẹ nó chó khôn liền đi, ngửi thấy mùi phân liền vội vã sáp lại gần liếm liếm! Tang Đồng nơi nào trêu chọc cô mà cô cứ đến chết cũng nắm chặt cô ấy không thả như vậy? Cô thích Lương Nguyên thì tự mình đi mà canh giữ! Bắt không được lòng của đàn ông còn ghen ghét phụ nữ xinh đẹp khắp thiên hạ, cô loại người này trong lòng đủ vặn vẹo a!”
Tang Đồng vốn là thấy Hàn Tả Tả một bộ dáng khẩn trương che chở mình như vậy rất cảm động, nhưng vừa nghe đến cô mở miệng liền đầu đầy vạch đen rồi, đây là mắng Lương Tiểu Nghệ hay là chửi mình a!
Lương Tiểu Nghệ đem ly rượu muốn hất lên bản thân thu lại, cật lực nuốt xuốt lửa giận đang tuôn trào trong lòng, động tĩnh bên này đã khá lớn, nếu như bị ký giả chú ý tới, không biết lại viết loạn những gì nữa.
Lương Tiểu Nghệ ý định chuyển một cái, cố ý làm ra biểu tình uất ức trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng chau mày lại, bộ mặt ẩn nhẫn giơ ly rượu lên tiến tới bên môi, chậm rãi uống vào.
Một ly rượu đầy thấy đáy, Lương Tiểu Nghệ tái mặt lộ ra nụ cười gian nan, sau đó che miệng vội vã xuyên qua đám người rời đi.
Một màn này rơi vào trong mắt người khác, chính là Tang Đồng lãnh diễm cao quý liên hiệp cùng Hàn Tả Tả mánh khoé cường hãn bắt tay khi dễ Tiểu Bạch liên Lương Tiểu Nghệ nhu nhược, sau đó Lương Tiểu Nghệ không muốn ầm ĩ chỉ đành phải khuất nhục nhịn xuống, cỡ nào Thánh mẫu a!
Hàn Tả Tả giận đến lồng ngực phập phồng phập phồng, Tang Đồng thấy vậy sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ cô sơ ý một chút, hung khí đỉnh mặc thật chặt đắp lên người tiểu lễ phục.
Lạc Hưởng Ngôn lúc này trở lại, liền nhìn thấy Tang Đồng một ngụm lại một ngụm uống rượu, Hàn Tả Tả mặt đen lại ngồi ở bên cạnh, thấy hắn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Coi kỹ vợ anh đừng để bị người khác khi dễ chết!”
Lạc Hưởng Ngôn nghi ngờ nhìn Tang Đồng, Tang Đồng cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cái ly trong tay ánh mắt hết sức chuyên chú nghiêm túc.
Hàn Tả Tả từ trong lỗ mũi phát ra khinh miệt khẽ hừ: “Không có tiền đồ!”
Nói xong liền giẫm lên giày cao gót lộp cộp rời đi.
Lạc Hưởng Ngôn ngồi xuống hỏi: “Lúc nãy làm sao vậy?”
Tang Đồng thở phào một cái, Hàn Tả Tả khí thế thật sự quá mạnh mẽ, cô một câu nói cũng không dám phản bác.
“Không có gì, mới via rồi Lương Tiểu Nghệ tới sủa bậy thuận tiện làm chút trò vặt nho nhỏ hãm hại bọn tôi thôi.”
Lạc Hưởng Ngôn lạnh mặt: “Cô không sao chớ?”
Tang Đồng lắc đầu một cái: “Cô ta dù sao vẫn biết đang ở trên địa bàn của Lạc gia, có thể gây ra chuyện gì? Không cần để ý tới cô ta là được……”
Đang nói đột nhiên phát hiện xung quanh yên tĩnh lại, tò mò nhìn sang, đã nhìn thấy Lương Nguyên ngồi trước Piano, chiếc Piano màu đen cao quý sáng bóng thật lớn, làm Lương Nguyên nổi bật lên giống như hoàng tử trong đồng thoại.
Hiện trường cũng có rất nhiều người ái mộ Lương Nguyên, nhìn thấy Lương Nguyên muốn biểu diễn, rối rít kích động không thôi.
Lương Nguyên đưa ra đôi tay đặt ở trên phím đàn đen trắng, đột nhiên quay đầu nhìn hướng Tang Đồng, dịu dàng cười một tiếng, cặp mắt thâm tình giống như tỏa ra yêu thương, mười ngón tay ưu nhã nhấc lên.
Tiếng đàn lưu loát ưu mỹ, giọng hát thâm tình từ tính, khiến những người nghe không tự kìm hãm được đắm chìm trong đó.
Giai điệu quen thuộc dâng lên như thủy triều đập vào mặt, Tang Đồng như bị đánh một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, hung hăng nhắm mắt lại, dùng hết sức lực nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi.
“Anh giống như mắc một loại bệnh, trong mắt trừ em ra, tất cả phồn hoa đều là phông cảnh
Giống như đầy trời muôn sao sáng chói, lấp lánh trong suốt, không sánh bằng gương mặt phong tình của em
Anh nguyện ý tin tưởng
Hòa với nhu tình quấn quanh
Liền năm tháng cũng trở nên an bình
Anh nhớ em……”
Thời gian gào thét mà đến, mang theo nỗi nhớ ồ ạt cuộn về không thể đỡ.
Lương Nguyên không chỉ hiểu được lợi thế ngoại hình có một không hai, còn có nghị lực vững vàng bền chí, có thể người bình thường không thể chịu khổ, nhưng hắn dù