Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

May Mắn Được Chàng Yêu

May Mắn Được Chàng Yêu

Tác giả: A Đồng

Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015

Lượt xem: 134715

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/715 lượt.

xuống đất, trên gương mặt trắng noãn lập tức xuất hiện chưởng ấn sưng đỏ nhìn thất mà giật mình.
“A……” Nàng khó khăn vịn lấy thành giường, mới không té lăn trên đất.
Nàng bị đánh đếnđầu óc choáng váng, trước mắt một mảnh đen kịt, đầu hỗn loạn, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Chức Vân lại lần nữa tiến lên, đưa tay túm lấy tóc nàng, hung ác đánh nàng, miệng không ngừng mắng, “Ngươi không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”
Nàng dường như phát điên, không ngừng công kích Lưu Tĩnh Minh không có chút năng lực, “Hồ ly tinh hạ lưu! Không biết xấu hổ!”
Lưu Tĩnh Minh phản xạ đưa tay ngăn cản công kích của nàng, nhưng không có tác dụng gì, bởi vì Lưu Chức Vân căn bản là điên cuồng đánh loạn, nàng chỉ có thể chịu đựng sự đánh đập.
Lúc này Linh Đan từ bên ngoài trở về, còn chưa đi tới cửa, chợt nghe thấy trong phòng xôn xao không bình thường, nàng còn nhìn thấy nha đầu trong phòng Tạ Bảo Châu giống như bị ma đuổi, theo các nàng chạy như bay từ viện lạc.
Trong lòng nàng nhất thời nảy ra điềm xấu, vừa kêu chủ tử mình, vừa xách váy chạy vào trong phòng.
“Tiểu thư, phát sinh chuyện gì?”
Linh Đan vừa vào cửa đã bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt, vội vàng chạy lên muốn ngăn Lưu Chức Vân.
“Nhị tiểu thư, cô làm cái gì vậy? Cô buông tay! Buông tay…… Ai nha!”
Linh Đan kéo không được Lưu Chức Vân mất đi lý trí, ngược lại bị nàng đánh một quyền, ngồi bịch xuống đất.
“Cứu mạng! Nhị tiểu thư nổi điên ! Cô không được đánh! Mau tới cứu người!” Linh Đan từ dưới đất bò dậy, lần nữa muốn tiến lên giải cứu Lưu Tĩnh Minh.
Nàng hét lớn, lập tức tuyệt vọng nhớ tới bình thường viện lạc các nàng ở không có người đi qua, giờ làm sao có người đến cứu tiểu thư?
Nàng tiến lên chen vào trước người Lưu Tĩnh Minh, dùng thân thể ngăn cản nắm đấm của Lưu Chức Vân.
Sau lưng bị Lưu Chức Vân đánh cho đau đớn không thôi, nàng sợ đến khóc không ngừng, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, nhưng nàng vẫn chịu đau đớn, kiên quyết che chở trước người Lưu Tĩnh Minh, bảo hộ nàng.
Lưu Chức Vân mù quáng, mặc kệ Linh Đan ngăn cản, vẫn muốn công kích Lưu Tĩnh Minh phía sau nàng. “Ngươi đi ra cho ta! Đi ra!”
“Nhị tiểu thư, cô đừng như vậy……” Linh Đan khóc cầu xin Lưu Chức Vân.
Lưu Chức Vân nhào tới, túm được tóc Lưu Tĩnh Minh, muốn lôi nàng từ sau Linh Đan.
Da đầu Lưu Tĩnh Minh truyền đến cảm giác đau đớn, bức người kêu ra tiếng, “A……”
Linh Đan thấy thế, vừa khóc vừa giữ lấy tay Lưu Chức Vân, bằng không với sức lực nàng bây giờ, da đầu Lưu Tĩnh Minh sợ sẽ bị nàng xé rách.
Đang lúc Linh Đan dùng sức ngăn cản tay Lưu Chức Vân, Tạ Chấn Thanh từ bên ngoài chạy vào, ngăn trở Lưu Chức Vân điên cuồng, giải cứu chủ tớ các nàng.
“Chức Vân, muội làm cái gì vậy? Còn không mau buông tay!” Hắn một đại nam nhân thế nhưng không thể lập tức đem Lưu Chức Vân đẩy ra, có thể thấy được Lưu Chức Vân mất đi lý trí có bao nhiêu khí lực kinh người.
Hắn từ phía sau ôm lấy nàng, dùng sức giữ lấy cổ tay nàng, bắt nàng không thể không buông tay.
Tạ Chấn Thanh cố gắng khống chế Lưu Chức Vân không ngừng giãy dụa, điên cuồng vặn vẹo, đem nàng kéo xa Lưu Tĩnh Minh đang xụi lơ trên mặt đất.
Tạ Chấn Thanh hô to gã sai vặt cùng hắn vào cửa, “A Ngưu, ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không qua đây giúp một tay!”
Bị hắn kêu, A Ngưu choáng váng mới lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên hỗ trợ chế phục Lưu Chức Vân.
Khi Tạ Chấn Thanh kéo Lưu Chức Vân ra sau, Linh Đan quỳ khóc mềm nhũn ngồi dưới đất, vết thương trên mặt trên người Lưu Tĩnh Minh thật mệt mỏi, chật vật không chịu nổi.
Nàng nhìn chủ tử khóe miệng chảy máu, hai gò má sưng đỏ, tay không dám vươn ra cham vào nàng, sợ sẽ làm đau nàng, chỉ có thể hoang mang lo sợ ở một bên khóc lớn.
“Tiểu thư ……”
Lưu Tĩnh Minh từ đầu tới đuôi không hề nói một câu, hoàn toàn không cảm giác được đau đớn trên người ── nàng đột nhiên bị chuyện ngoài ý muốn này dọa sợ.
Tình hình trước mắt làm nàng không phản ứng kịp, nàng tựa như nhìn chuyện phát sinh là của người khác, ngây ngốc nhìn Lưu Chức Vân vẫn đang không ngừng điên cuồng kêu gào giãy dụa, đầu tạm thời mất đi năng lực phán đoán.
Nàng không thể lý giải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lưu Chức Vân bị người đưa ra khỏi phòng, bên trong không còn tiếng kêu gào, chỉ còn lại tiếng khóc âm ỉ của Linh Đan.
Dần dần, nàng ý thức được người đang khóc là Linh Đan, lúc này mới chầm chậm đưa mắt nhìn, dời ánh mắt về trên người Linh Đan đang khóc thút thít.
Nàng vươn bàn tay đầy vết cảo, chạm vào gương mặt đầy nước mắt của Linh Đan. “Làm sao vậy? Ngươi khóc cái gì?”
Linh Đan nghe vậy, oa một tiếng, ôm lấy Lưu Tĩnh Minh khóc lớn.
Tiểu thư của nàng rốt cuộc làm sai cái gì? Lại bị người khi dễ như vậy, đánh chửi như vậy?
Tạ Chấn Thanh tạm thời khống chế được tình huống, vội vàng tiến lên hỏi thăm Lưu Tĩnh Minh.
“Ông trời của ta, nàng……”
Hắn nhìn Lưu Tĩnh Minh, không thể tin được Lưu Chức Vân xuống tay ngoan độc như thế, nhìn khắp nơi, đều có vệt móng tay cào chảy máu, trên mặt lại sưng đỏ vô cù