
Tác giả: An Dĩ Mạch
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341197
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1197 lượt.
o tay cô. Cái gì cô cũng dám làm thế mà còn trưng ra cái bộ mặt nai tơ non nớt đấy, đúng là diễn viên xuất chúng. Vân Mộ Hàn nhìn cô cho điện thoại vào túi xách, nỗi hận trong lòng càng dâng lên mãnh liệt, anh nhận ra chiếc túi cô đeo là của hang Chopper Bag.
Năm ngoái ở buổi triển lãm bộ sưu tập xuân hè Tod’s, anh cũng đặt mẫu túi này cho cô bạn gái đi cùng hôm đó. Cô nàng minh tinh đi cùng anh hôm đó ngọt ngào đầy ẩn ý bên tai anh rằng, bộ túi xách Unique 001 này mỗi mẫu đều là chiếc duy nhất trên thế giới, tượng trưng cho mối tình duy nhất.
Hồi đó anh chẳng bận tâm gì, phóng bút ký xoẹt một cái tặng luôn “mối tình duy nhất” ấy cho cô tan gay lập tức. Cả đời này anh tặng bao nhiều “mối tình duy nhất” rồi, đến bản thân anh cũng không đếm xuể, tất cả bọn họ đều chỉ là chơi bời qua đường, người bạn gái duy nhất chưa từng thay của anh chỉ có Kim Eun Chae.
Đàn bà vây quanh nhiều như vậy, việc gì anh phải bận lòng vì một An Dĩ Mạch như thế? Nhưng khi anh lấy dũng khí quay lưng lại với Dĩ Mạch, anh bỗng nhận ra mình vẫn không thể ngừng rung động khi nhìn thấy cô. Người con gái này dễ dàng tác động đến tâm trạng vui buồn của anh, khiến cho thanh kiếm sắc anh luyện trong nhiều năm trở nên thảm bại trong nháy mắt.
Anh dung dằng bực bội rời khỏi bãi đỗ xe, sau đó lại gặp Lục Thiều Trì ở thang máy. Người đàn ông đó sốt ruột cầm điện thoại, khiến anh nhớ đến động tác nhắn tin của Dĩ Mạch ở bãi đỗ xe.
An Dĩ Mạch, em đổi đời rồi nhỉ? Trước kia anh nhịn ăn dành dụm mãi mới mua được đôi bông hoa tai bạch kim Oitfelsion mấy trăm tệ cho cô, thế mà mắt em cũng sáng rỡ, hí hửng cả buổi. Giờ em xách túi hàng hiệu giá hàng trăm nghìn vung vẩy như xách làn đi chợ bên người đàn ông mặc Armani xám lái Porsche đen đó. Cuối cùng thì em cũng mãn nguyện rồi. Anh cay nghiệt nghĩ.
“Này, có phải có phóng viên đài truyền hình Vân Trạch muốn phỏng vấn phải không? Cô không cần từ chối nữa, bảo cô ấy thứ hai tới, tôi muốn tất cả người dân ở thành phồ Vân Trạch đều được xem buổi phỏng vấn này!”.
Anh gọi điện thoại cho trợ lý, khi tắt máy, vẻ mặt anh nặng nề như going bão. An Dĩ Mạch, những gì anh ta cho em, anh cũng cho em được!
Những điều đẹp nhất
Quãng đời mà tôi từng có, thứ cô ấy cho là đẹp nhất.
Chiều thứ hai, Dĩ Mạch chuồn khỏi tòa báo. Cô đứng trước tòa nhà của đài phát thanh và truyền hình, nghểnh cổ ngó nghiêng. Cái tên Hàn Hiểu quỷ quái này, không có ý thức giờ giấc gì hết, cô chờ mỏi cả chân rồi mà vẫn chưa thấy ra.
Cảnh vện nhìn cô một lượt đầy dò xét, cô lẩm bẩm: Đúng là nhà đài có khác, không dung bảo vệ mà dung cảnh vệ vũ trang, nhà đài đúng là nhà đài, oai hơn tòa soạn nhiều.
“Thưa cô”. Anh cảnh vệ vừa mở miệng, Dĩ Mạch vội vàng đứng nghiêm. Cô nhớ tới lần trước mình theo Hàn Hiểu đến nhà đài địa phương của một tỉnh miền trung quay phim, vừa mới đặt chân vào cổng họ đã bị trưởng phong tin tức ra lệnh cho cảnh vệ chặn lại.
Cũng không biết có phải là do duyên phận hay không, ba người bọn họ dù không cùng một chuyên ngành, không học cùng một trường nhưng tốt nghiệp xong đều theo nghiệp phóng viên. Hàn Hiểu từ đài truyền hình chuyển sang đài phát thanh, làm biên tập viên chính ở đó.
Lại Khai Ân thì làm phóng viên ở một công ti truyền thông, công việc nói chung cũng mưa thuận gió hòa. Chỉ có Dĩ Mạch, bằng phóng viên thì mãi không xong, công việc cũng không ổn định.
Thấy bộ dạng ù ù lì lì của Dĩ Mạch, hai chị em quyết định kéo cô đến thi lấy bằng phóng viên của đài phát thanh và truyền hình. Một vì là bằng của Tổng cục Phát thanh Truyền hình dễ lấy hơn bằng Tổng cục Xuất bản thông tin, hai là sau này nếu cô có xin giấy phéo hành nghề phóng viên thì Hàn Hiểu cũng giúp được. Chẳng ngờ Dĩ Mạch chờ mãi mà Hàn Hiểu với Lại Khai Ân vẫn chưa xuất hiện.
Dĩ Mạch chán nản ngó nghiêng, ngoài cửa xế hộp hào nhoáng chạy qua, bên đường từng dãy xe ô tô xếp hàng dằng dặc cứ như là lễ truy điệu của trùm xã hội đen.
“Oa, đài truyền hình lại mời vị nào đến thế nhỉ? Cậu nhìn hoành tráng chưa kìa!”. Dĩ Mạch thấy đau nhói bên vai, phát hiện Lại Khai Ân tóm chặt vai cô, mặt đầy phấn khích. Dĩ Mạch thấy Lại Khai Ân có tiềm năng làm phóng viên giải trí hơn cô, việc gì cô ta cũng tò mò muốn biết.
“Sao đến muộn thế?”. Dĩ Mạch thấy mình mà chờ thêm tí nữa thì chắc thành hóa thạch mất.
“Hàn Hiểu chưa nói với cậu à? Cậu ấy bị đạo diễn lôi đi đâu rồi ấy, theo kinh nghiệm của tớ, cậu ấy bị gọi đi như thế này thì ít nhất một tiếng đồng hồ mới quay lại được”. Lại Khai Ân nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên phán.
“À, hình như Hàn Hiểu nhắn tinh cho tớ thì phải?”. Dĩ Mạch lúc này mới xem điện thoại, đúng là có một tin nhắn chưa xem.
“Cái cậu này vẫn chưa chữa cái tật coi điện thoại là máy nhắn tin à? Sao không vào trong đợi?”. Lại Khai Ân thắc mắc hỏi.
“Cảnh vệ đứng đầy cửa thế này, làm sao vào?”.
“An Dĩ Mạch, lần đầu tiên cậu làm phóng viên đấy à, đến cái cửa cũng không vào được sao? Không thấy phòng trực ban ngay bên cạnh à? T