Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mây Trên Đồng Bay Mãi

Mây Trên Đồng Bay Mãi

Tác giả: An Dĩ Mạch

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 1341216

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1216 lượt.

ốn tưởng ít nhất cũng đạt điểm trung bình, ai dè lại chỉ có mười bảy điểm.
" Được mười bảy điểm đã là rất tiến bộ rồi, làm hết cả bài không bỏ câu nào, chỉ có điều làm sai hết thôi." Mộ Hàn cầm bài kiểm tra chau mày nói, dù hết sức thông cảm với cô nhưng đúng là anh không biết phải làm thế nào mới làm được bài kiểm tra mười bảy điểm như thế này.
" Em kệ các anh!". Giọng Dĩ Mạch như sắp khóc, giật lấy bài kiểm tra trong tay Vân Mộ Hàn, vì mạnh tay quá, soạt một cái, tờ giấy rách làm đôi.
Tất cả mọi người đều im bặt, lúng túng nhìn nhau. Mộ Hàn nhìn bài kiểm tra chỉ còn một nửa trong tay, ánh mắt hơi hoảng hốt. Dĩ Mạch vo tròn nủwa tờ giấy còn lại trong tay, cô cúi đầu, không nói nên lời, nước mắt rơi lã chã. Thấy cô khóc mọi người càng lúng túng hơn. Đám con trai vẫn chưa biết sự đời này không biết an ủi con gái như thế nào, mà đứa con gái này lại là An Dĩ Mạch, cô bé thường ngày vẫn cười hi hi ha ha, gặp chuyện gì cũng như không, An Dĩ Mạch luôn vui như tết. Ai ngờ, người vốn không bao giờ lo học hành nay lại khóc lóc đau khổ vì một bài kiểm tra mười bảy điểm.
" Anh dán lại giúp em nhé".
" Không cần, các anh thích cười thì cười đi!". Dĩ Macc\hj giận dữ trừng mắt nhìn Vân Mộ Hàn, vơ lấy cặp sách lao thẳng ra khỏi hàng Internet.
" Liệu nó có nghĩ quẩn không? Nghe nói người bị tổn thương hay.... ......". Trình Hạo còn chưa nói hết, Mộ Hàn đã chayj theo Dĩ Mạch. Đến bản thân Mộ hàn còn không rõ tại sao anh lại đuổi theo cô như thế. Bao năm sau, anh vẫn nghĩ: Có lẽ ngày mùa hè đó, khi cô đứng dậy giữa đám đông lùa mái tóc dài, anh đã yêu cô rồi.
Vân Mộ hàn tìm thấy Dĩ mạch dưới một tán cây ven sông, cô co người ôm gối, một chiếc giày nằm sát bờ sông, nhìn từ xa anh suýt nữa thì thưởng cô định trẫm mình tự sát thật.
*************************tiếp****************
" Lúc anh không làm được bài, bố mẹ có trách anh không?". Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu tựa lên gối, khẽ hỏi anh.
" Anh.... .....không có bố mẹ". Mộ Hàn cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh vốn định không nói, anh chưa bao giờ bị điểm kém cả, nhưng không biết tại sao, anh lại thốt lên câu " anh không có bố mẹ ".
Nghe Mộ Hàn nói, Dĩ Mạch ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt trong veo vẫn còn ngấn nước tuyệt đẹp hướng về phía anh, đôi mắt trong trẻo đó khiến trái tim Mộ Hàn đập mạnh.
" Bố mẹ em là phóng viên, thường hay đi công tác xa. Mẹ em yếu lắm, không lo được việc nhà. Em từ bé đã không có ai trong nom, nhiều lúc em cứ nghĩ đối với bố em, sự nghiệp quan trọng hơn con gái ruôt của ông. Có lúc cầm bài kiểm tra để trắng về cho bố ký, cứ tưởng sẽ bị ăn đòn một trận nên thân, thế mà bố chỉ nói mật câu \' lần sau cố làm tốt hơn\', nói xong lại xách túi đi phỏng vấn. Bố em bận lắm, đến thời gian đi họp phụ huynh cũng không có". Dĩ Mạch không thắc mắc gì về câu nói vừa rồi của Vân Mộ Hàn, cô tự kể lại chuyện của mình.
" Hồi trước em không chịu học là vì muốn chọc tức bố, làm cho bố chú ý đến em. Nhưng em không ngờ mình lại gây chuyện lớn. Tháng trước mẹ phát hiện ra bài kiểm tra trên bàn em, tự nhiên ôm ngực ngất lịm. Em sợ lắm, em không biết mẹ bị làm sao. trước kia dù mẹ có ốm đến mấy cũng không đau quằn quại như thế. Bố từ bệnh viện về nhà, vừa thấy em đã tát một cái nổ đom đóm, bố nói mẹ chút nữa thì......vì em mà uất chết. Bó nói bố hối hận vì đã sinh ra đứa con gái như em. Nhìn thấy mẹ gầy gò xanh xao trên giường bệnh, em thấy mình thật vô dụng, nhất định sau này em sẽ không làm mẹ giận nữa, hôm nào em cũng chăm học. Nhưng.......em đúng là hết thuốc chữa rồi, có cố thế nào cũng không vươn lên được."
" Bố em chỉ vì lo lắng cho mẹ em thôi, bố không trách em đâu". vân Mộ Hàn nghĩ mãi mới tìm ra được câu an ủi này.
" Không phải, anh không thấy ánh mắt bố em lúc ấy. Em thấy ông muốn bỏ rơi em thật, bỏ rơi đứa con gái vô tích sự này. Em ngốc lắm phải không? Bài kiểm tra đơn giản thế mà cũng chỉ được mười bảy điểm? Em phải làm thế nào mới học khá hơn đây?". Dĩ Mạch sụt sịt, đau khổ nhìn Mộ Hàn.
" Anh sẽ kèm em học". Vân Mộ hàn không đắn đo nói.
" Thật không? Thôi, anh dạy em chơi điện tử cũng được, bài vở em đi hỏi Trình Hạo là được rồi". Xem ra cái anh chàng Vân Mộ Hàn này cũng chả khá hơn cô là mấy, hôm nào cũng chơi điện tử miệt mài, có khi càng dạy càng tệ.
" Cái gì?!". Vân Mộ Hàn tức tối lườm Dĩ Mạch, cái con bé óc bã đậu này thật là......Có bao nhiêu người mơ ước được anh phụ đạo cho mà không được, thế mà cô bé tồ tệch này lại dám nghi ngờ năng lực của anh.
" Trong vòng ba tháng anh sẽ giúp em lọt vào top mười ở lớp". Mộ hàn tóm lấy tay Dĩ Mạch, nhìn vào mắt cô, kiên định hứa. Dĩ Mạc nửa tin nửa ngờ nhìn anh, cuối cùng đành được chăng hay chớ gật đầu tin tưởng. Vân Mộ Hàn vẫn thấy hết sức khó chịu, cái con bé ngốc này, cs cần phải trưng ra bộ mặt " sẵn sàng hy sinh" thế không? Ba tháng, có khi chả cần đến ba tháng. Chương trình lớp mười đơn giản thế, anh chỉ cần ba ngày là xem xong!






Đến khi thực sự bắt tay vào phụ đạo cho An Dĩ Mạch, Vâ