XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mây Trên Đồng Bay Mãi

Mây Trên Đồng Bay Mãi

Tác giả: An Dĩ Mạch

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 1341222

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1222 lượt.

đôi môi mím nhẹ thành một đường cong mềm mại. Cậu cúi xuống, chầm chậm ghé sát miệng lại gần Dĩ Mạch. Bỗng một sức mạnh ghê gớm đẩy bật cậu ra.
“An Dĩ Mạch, em còn nửa tiếng đồng hồ để đến trường đấy!”. Giọng nói nghiêm khắc của Vân Mộ Hàn làm Dĩ Mạch giật bắn mình. Cô mở choàng mắt nhìn anh, hoàn toàn không hiểu nỗi tức giận của anh từ đâu đến. Trình Hạo quan sát hai người như không có việc gì xảy ra, ánh mắt tối sầm lại. Dĩ Mạch nhìn đồng hồ, đúng là sắp muộn học rồi, cô cũng không kịp để tâm đến thái độ bất thường của Mộ Hàn nữa, vội vàng nhét sách vở vào trong cặp, hớt hải lao đi.
“Anh đưa em đi!”. Trình Hạo đuổi theo, khi lướt qua Vân Mộ Hàn, mép cậu khẽ nhếch lên, lạnh lùng nở một nụ cười khiêu chiến.
...
“Dĩ Mạch, lên xe, anh đưa em đi!”. Trình Hạo đạp xe theo, cố gọi cô bé đang chạy thục mạng ven đường.
Dĩ Mạch thấy Trình Hạo gọi thì vội chạy đến. Đúng lúc này, một chiếc xe đạp khác phóng đến, xen vào giữa hai người.
“Trình Hạo, sao mới đó mà anh đã kịp thay quần áo rồi?”. Dĩ Mạch nhảy lên xe, thắc mắc. Cô kéo áo Trình Hạo, chiếc áo này sao trông quen thế, trông giống chiếc của Vân Mộ Hàn mặc.
“Á! Sao lại là anh?”. Đến khi nhìn rõ người trên xe, Dĩ Mạch mới giật mình toát mồ hôi, vừa rồi rõ ràng là cô nhảy lên xe Trình Hạo, sao giờ lại thành ngồi xe Mộ Hàn? Chẳng lẽ do tương tư quá nhiều nên tư duy hỗn loạn rồi sao? Đến khi ngoái nhìn lại, thấy Trình Hạo đang nhìn họ tít từ đằng sau, cô mới sực hiểu ra chuyện gì. Lẽ nào... Vân Mộ Hàn cố ý làm vậy? Ý nghĩ này khiến cô vui vui.
“Ngồi vững vào, đừng có xoay nghiêng xoay ngửa. Mà cũng đừng có cười ngớ ngẩn thế!”. Vân Mộ Hàn nghiêng đầu ngó thấy Dĩ Mạch đang tủm tỉm cười, cáu kỉnh quát ầm lên.
“Em có cười đâu?”. Dĩ Mạch chối bay, thấy bộ dạng nín cười của cô, Mộ Hàn cũng bất giác mỉm cười.
“Lần trước ở nhà anh, chuyện em nói...”.
“Gì cơ?”. Nghe anh nhắc đến chuyện lần trước, mặt Dĩ Mạch nóng bừng lên.
“Anh bảo này, lần sau việc tỏ tình cứ để con trai làm, anh quyết định cho em một cơ hội.” Vân Mộ Hàn mỉm cười. Khỏi phải nói, cô nàng ở đằng sau mở cờ trong bụng như thế nào.
“Gió to quá, em không nghe rõ!”. Dĩ Mạch hét lên, tim đập thình thịch. Vừa rồi hình như Vân Mộ Hàn nói cho cô một cơ hội.
“An Dĩ Mạch, em có muốn làm bạn gái của anh không?”.
“Gì cơ?”.
“Anh bảo này, sau này em đừng ôn bài với Trình Hạo nữa, tất cả các môn anh sẽ dạy hết”.
“Ừm, thế còn điện tử?”. Dĩ Mạch dẩu mỏ lên đành hanh.
“Anh dạy”.
“Không được thân mật với đám con trai, tan học anh sẽ đón em đúng giờ”.
“Vân Mộ Hàn, em có thể không đồng ý được không?”. Sao chưa gì anh đã giống “phụ huynh” của cô thế này?
“Không được”. Vân Mộ Hàn nghiêm nghị trả lời.
“Nhưng nếu em hối hận thì làm thế nào?”.
“Nhịn đi”.
Hối hận cũng phải nhịn á? Dĩ Mạch ngao ngán giữ chặt lấy vạt áo của Vân Mộ Hàn, như thế này có phải là cô tự làm khổ mình không đây?
Những ngày sau đó, An Dĩ Mạch đều xuất hiện với tư cách là bạn gái của Vân Mộ Hàn. Mộ Hàn chơi bóng rổ thì Dĩ Mạch sẽ có mặt cổ vũ, có lúc xúi quẩy, cô còn bị bóng đập vào người. Buổi tối Mộ Hàn đi học, Dĩ Mạch ngồi bên cạnh nghe, ngay cả giờ học của bản thân cô còn không đi tích cực như thế. Có lúc bị giáo sư gọi đứng dậy trả lời, cô vội vàng đá bóng sang chân anh: “Vấn đề này quá phức tạp, em xin được trợ giúp từ một người bạn, Vân - Mộ - Hàn!”.
Tất nhiên, Vân Mộ Hàn cũng không phải tay vừa. Mỗi ngày anh đều có mặt đúng giờ ở cổng trường của An Dĩ Mạch chờ cô tan học, ngày mưa cũng như ngày nắng. Dĩ Mạch thường phải dùng cặp sách che mặt, nhảy lên xe của Vân Mộ Hàn trong tiếng bàn tán xôn xao của các bạn học.
Người ta đều nói tình yêu thật vĩ đại, dưới sự “dạy dỗ” của Mộ Hàn, thành tích học tập của Dĩ Mạch đúng là tiến bộ đáng kể. Sau khi phân ban tự nhiên và xã hội, cô từ học sinh bét một bước trở thành học sinh giỏi. Với “phương pháp ghi nhớ hợp âm” mà Trình Hạo phát minh ra, Dĩ Mạch như cá gặp nước trong ban xã hội. Theo đà tiến bộ của Dĩ Mạch, cô giáo cũng ngày càng quan tâm đến cô. Sao lại không chứ, trường học này vốn có tiếng là tồi tệ, khó khăn lắm mới có được một học sinh ưu tú như vậy, ít ra cũng phải chú ý bồi dưỡng chút chứ.
Kết quả của việc chú ý bồi dưỡng là Dĩ Mạch được mời vào văn phòng giáo viên. Cô giáo chủ nhiệm thẳng thắn, ân cần nói với cô về vấn đề yêu sớm. Kiểu như là tương lai của em còn dài, đừng để lỡ bước một lần để rồi sau này phải ân hận cả đời.
Dĩ Mạch ngây thơ nhìn cô giáo, nói: “Tình yêu không phân biệt sớm muộn, đó là thứ tình cảm chân thật nhất của con người”. Nói rồi còn long lanh mắt nhìn cô hỏi “Thưa cô, nghe nói cô vẫn chưa tìm được người yêu ạ?”. Rõ khổ, cô giáo chủ nhiệm sắp ba mươi, mai mối liên tục mà vẫn chưa lấy được chồng, nghe câu này thì thấy bị tổn thương nặng nên quyết định không đề cập đến chuyện yêu đương với Dĩ Mạch nữa.
“Mộ Hàn, cô giáo hỏi em có yêu sớm không”. Tan học, Dĩ Mạch hứng chí khoe với Vân Mộ Hàn chuyện mình được cô giáo quan tâm.
“Em trả lời thế nào?”. Mộ Hàn nhịn cười nhìn Dĩ Mạch, cô nàng này biết