Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Tác giả: Kỷ Đạt

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 134592

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/592 lượt.

Bá mất sớm, ông nội lại đi bước nữa, bà ngoại, ông ngoại bận chăm các cháu khác, Bá Bá tự mình quanh quẩn trên giường đến năm hai tuổi.
Mẹ Đại Lâm thực sự không thể để như vậy mãi, bèn ôm Bá Bá về. Bố mẹ Bá Bá không chịu bỏ ra một đồng xu nào, còn thỉnh thoảng giở trò hoạnh họe. Về sau, thấy Bá Bá khôn lớn khỏe mạnh, cao hơn 1m80, tấm lưng to rộng, béo gấp đôi Đại Lâm, hai vợ chồng mới chịu ngậm miệng.
Mẹ Đại Lâm thường nói: "Ai cũng bảo tôi so đo tính toán, tôi nuôi dưỡng hai đứa đi học đại học, dễ dàng lắm sao? Bố Đại Lâm kiếm được bao nhiêu tiền chữ? Hai ông bà già nhà bố Đại Lâm, tháng nào mà chẳng lấy từ chỗ tôi hơn nghìn tệ chứ? Tôi tiết kiệm ăn tiêu là vì cái gì chứ?... (Đã cắt bỏ năm nghìn chữ kể lể nỗi khổ cực vất vả).
Bây giờ, Bá Bá đã tốt nghiệp đại học, muốn ra làm riêng, nói chỉ dựa vào chút tiền lương còm thì không ăn thua, cậu còn phải kiếm tiền để mua nhà cưới vợ chứ. Bố mẹ cậu không có tiền mua nhà cho cậu, nhà Đại Lâm sau khi mua xong căn nhà này cũng cạn sạch tiền rồi.
Bá Bá muốn chung với mấy người bạn mở quán Internet, địa điểm cũng khá đẹp. Bá Bá cần 15 vạn tệ, mẹ Đại Lâm đã lấy từ tiền hồi môn của Thúy Thúy ra 5 vạn tệ đưa cho Bá Bá, nhưng vẫn còn thiếu 10 vạn tệ, phải làm sao đây?
Bố Bá Bá há to miệng nhai táo, bắn cả nước bọt ra ngoài, nói: "Chị, sao chị ngốc thế? Ông ngoại Thúy Thúy có một cửa hàng, tiền cho thuê mỗi tháng cũng đã 4 nghìn tệ, chỉ bảo ông lão chết đi, đồ của nhà ông chẳng phải của Đại Lâm cả sao? Mẹ Đại Lâm lườm ông ta, nói: "Tưởng tôi ngốc chắc, cứ cho là ông ngoại Thúy Thúy chuyển nhượng cửa hàng, thì cũng cho Thúy Thúy, chẳng đến lượt Đại Lâm, hơn nữa, chẳng phải Thúy Thúy còn có một bà dì nữa sao!"
Bố Bá Bá bĩu môi: "Chị ngốc hay tôi ngốc? Dượng của Thúy Thúy là thương nhân, nhà đầy tiền, còn để ý đến cái cửa hàng con con này sao? Cho Thúy Thúy chẳng phải là cho chị sao?"
Đại Lâm cảm thấy không ổn lắm, nói: "Cậu, không hay lắm, ông ngoại Thúy Thúy vẫn còn khỏe, sao ông có thể đồng ý chuyển nhượng cho cháu chứ? Hôm đó, suýt nữa còn đánh cháu một trận. Cậu đừng nghĩ nữa, không được đâu".
Mẹ Đại Lâm suy nghĩ rồi nói: "Thúy Thúy chẳng phải muốn làm to chuyện sao? Đại Lâm, không được đi đón nó, cứ để nó ở nhà mẹ đẻ, thời gian dài, nó sẽ không chịu được đâu, sẽ cầu xin con đi đón nó. Con yên tâm, những chuyện này, đàn ông không sốt ruột, chỉ có phụ nữ nóng ruột thôi. Con có thể tìm được một cô gái trinh, nó thì không đáng giá một xu nữ, đợi nhà nó quay đầu lại cầu xin chúng ta, chúng ta sẽ ra điều kiện, lấy được cửa hàng của ông ngoại nó. Sau đó sẽ để bán đi để mở quán Internet cho Bá Bá". Đại Lâm xanh cả mặt: "Mẹ! Mẹ quá đáng quá! Mẹ mong con trai mẹ ly hôn phải không?"
Bá Bá vẫn ở trong phòng lắng nghe từ nãy giờ cũng bước ra, nói: "Bác, như vậy không được đâu. Chuyện hôm đó, chính bác ức hiếp chị dâu, chị ấy cũng thật đáng thương. Mặc dù, cháu không thèm để ý gì đến chị, nhưng nói thật lòng, chị ấy là một người con gái cũng khá được, bác đừng vì chuyện của cháu mà phá vỡ cuộc hôn nhân của anh chị. Bây giờ, muốn tìm con dâu như chị không dễ đâu, bác chưa nhìn thấy các bạn nữ trong trường đại học của cháu, đứa nào cũng giống như quỷ dạ thoa vậy…"
Bố Bá Bá mắng cậu: "Ngậm miệng! Ngậm miệng! Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì!" và cố tình đuổi cậu đi. Mẹ Đại Lâm vui vẻ đi ra ngoài, huyết áp cũng không cao nữa, bà đi đến trung tâm môi giới nhà dò hỏi xem cửa hàng của ông ngoại Thúy Thúy đáng giá bao nhiêu tiền. Khi nghe tin đáng giá mấy chục vạn tệ, mẹ chồng Thúy Thúy sắc mặt rạng rỡ, cảm giác thân người nhẹ bẫng, chỉ muốn khiêu vũ ba lê trên đường, nếu không nhìn thấy dáng vẻ đi bộ và khuôn mặt nhăn nheo của bà, thực sự có thể tưởng bà mới chỉ mười tám tuổi. Tám mươi vạn tệ cơ đấy! Bà thực sự không thể ngờ, cái cửa hàng bình thường thế mà có thể đáng giá 80 vạn tệ! Đừng có thấy nhà Thúy Thúy ăn mặc giản dị, tài sản không ít đâu. Vừa rồi, mẹ Đại Lâm tiện thể hỏi luôn nhà ở của ông ngoại Thúy Thúy và của bố mẹ cô, bởi vì địa điểm tốt, nên tính gộp lại, không ngờ lại đáng giá 200 vạn tệ! 280 vạn tệ chính là của Đại Lâm con trai bà rồi, thế thì bà không vui sao được! Mẹ Đại Lâm vui đến nỗi tim sắp nở tung ra, hát: "Ngày trời sáng chính là ngày giải phóng" rồi bước vào nhà, đứng ở phòng khách, lập tức tuyên bố tin tức quan trọng, đó là cái tin khiến mọi người đều vui mừng hớn hở, khiến đôi mắt phát sáng...
Bố Đại Lâm ngồi trên ghế sô fa, gật gật đầu, giả vờ không quan tâm, nhưng lại bảo Đại Lâm pha cho ông bình trà loại trà Phổ Nhĩ mà thường ngày ông tiếc không nỡ uống. Đại Lâm vừa nghe đến con số 280 vạn tệ, cũng đần người ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Anh vẫn luôn muốn lập nghiệp, nhưng không có vốn, nếu như có 280 vạn tệ, anh cũng có thể mở công ty riêng, được làm ông chủ rồi! Cậu, mợ Đại Lâm cũng chụm đầu vào nhau, lầm rầm tính toán hồi lâu, sau đó nói nhà của họ nhỏ, cần phải đổi căn nhà to hơn. Bá Bá cũng cần phải cưới vợ, phải mua một căn nhà, còn phải mở quán Internet, số tiền 280 vạn chắc cũng tạm đủ.
Bố Đại Lâ


Pair of Vintage Old School Fru