
Tác giả: Kỷ Đạt
Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015
Lượt xem: 134597
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/597 lượt.
hác, vì vậy còn bị bố mẹ cậu chửi: "Được ăn miễn phí mà không ăn, đồ ngu!"
Nhưng mẹ Đại Lâm không thể ngờ được, bố mẹ Thúy Thúy lại bị Vương Hinh đuổi ra ngoài. Lúc này, họ đang ở bên ngoài đập cửa, dặn Vương Hinh không được làm bừa, Vương Hinh bỏ ngoài tai. Đến tận khi họ đập vỡ bàn, mẹ Đại Lâm mới định thần lại: "Ôi ôi, đánh thật à, không xong rồi, tôi phải chạy thôi!"
Vương Hinh chặn mẹ Đại Lâm đang định chạy ra ngoài lại, túm lấy mặt bà. Đại Lâm cuống lên, vung cánh tay vào Vương Hinh, bị Đại Thiếu nắm chặt lấy, rồi hất mạnh. Bố Đại Lâm định lao vào, bị Minh Minh chặn lại. Mẹ Đại Lâm quên mình, lao đến: "Dám động vào con trai ta, bà già này sẽ liều mạng với chúng mày!"
Hai bên hằm hằm nhìn nhau, giữ nguyên cục diện một lúc, Vương Hinh ngồi lên chiếc ghế chưa bị đá nhào, vắt chân chữ ngũ, nhìn chăm chăm vào bà mẹ Đại Lâm tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu tươi: "Nói xem, bao giờ trả lại cho nhà bác tôi 20 vạn tệ? Chị tôi chắc chắn đòi ly dị, mau nôn ngay 20 vạn ra cho tôi, nếu không, cẩn thận tôi sẽ cho các người tuyệt tử tuyệt tôn!" Mẹ Đại Lâm vừa nghe xong, chợt nhảy dựng lên, số tài sản 280 vạn tệ của nhà Thúy Thúy, bà còn chưa lấy được, lại còn bảo bà nôn ra 20 vạn. Trong suy nghĩ của bà, số tiền 20 vạn này sớm đã trở thành tài sản cá nhân của gia đình bà, bắt bà nôn ra, thà bắt bà chết còn hơn!
Mẹ Đại Lâm vừa cuống vừa giận, xém chút nữa đã nôn ra máu, nhất thời mất đi lý trí, nhưng vẫn không dám tấn công Vương Hinh. Bà lập tức lao nhanh đến Thúy Thúy đang đứng run lẩy bẩy ở góc tường, tát mạnh 6, 7 cái tát liên tiếp vào mặt Thúy Thúy.
Máu mũi Thúy Thúy chảy ròng ròng. Mọi người đều ngẩn người kinh hãi trước khung cảnh trước mắt. Vương Hinh thì như hóa thạch. Thúy Thúy bị bất ngờ không kịp phản ứng, không chống đỡ lại được, bị đánh đến ù cả hai tai. Vương Hinh từ phía sau lao đến đá vào lưng mẹ Đại Lâm, vội vàng đến xem Thúy Thúy, máu mũi Thúy Thúy chảy đầm đìa khắp mặt, kinh hoàng thất sắc, miệng run rẩy mấp máy không nói lên lời.
Vương Hinh nhìn thấy cô chị họ từ nhỏ đến lớn không dám nói to, không ngờ bị người ta bạt cho mấy cái bạt tai ngay trước mắt mình, tức đến xanh cả mặt, bộ mặt đằng đằng sát khí khiến ai nấy đều sợ hãi. Mẹ Đại Lâm thấy tình thế không ổn, vội bò đi tìm cách ra ngoài để báo cảnh sát, dù sao đây cũng là xã hội có luật pháp. Vừa rồi bà bị Vương Hinh đánh, nhưng ở trong tình cảnh này, cũng không dám kêu đau. Bò được mấy bước, trước mặt xuất hiện chiếc quần hàng hiệu đắt tiền, còn có một đôi giày da cá sấu sáng bóng. Mẹ Đại Lâm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, là Đại Thiếu, bạn trai của Vương Hinh. Cậu ta nói: "Tôi không đánh đàn bà, Hinh Hinh, em đến đây, đừng có đứng đó mà thổn thức nữa". Vương Hinh cầm lấy cái ghế ném vào mẹ Đại Lâm, mẹ Đại Lâm kêu thất thanh một tiếng, rồi ngất xỉu. Đại Lâm và bố Đại Lâm cuống cuồng định lao đến đỡ, bị Minh Minh đạp cho ngã nhào.
Người trong nhà hàng nghe thấy tiếng động khác thường, sợ xảy ra chuyện vội vàng báo cảnh sát. Tất cả mọi người đều bị giải về đồn. Thúy Thúy không ngờ lại gặp lại chị cảnh sát lần trước. Nữ cảnh sát kinh ngạc nhìn Thúy Thúy mặt sưng bầm, máu me đầy người, toàn thân run rẩy.
Cả đoạn đường đi, Vương Hinh nhất mực không cho cô lau máu đi, nói đây là bằng chứng. Thúy Thúy đành phải lúng ta lúng túng để nguyên máu gặp cảnh sát. Vương Hinh, Đại Thiếu, và cả Minh Minh chào hỏi cảnh sát như là rất thân quen với họ. Đại Thiếu và Minh Minh lấy thuốc ra châm cho cảnh sát, luôn miệng gọi "anh", rồi cười như tạ lỗi.
Anh cảnh sát cao to đẩy điếu thuốc ra: "Đi đi đi! Sao lại để tôi nhìn thấy các cậu nữa vậy? Biết là được rồi! Nói xem, lần này lại đánh ai vậy?" Minh Minh cười hi hi: "Anh Trương, đây là thuốc lá nhập khẩu em nhờ người mua hộ đấy, ngon lắm, anh thử xem". Anh Trương nhận thuốc, gõ vào đầu cậu ta một cái, "Tên nhóc này, trí nhớ kém, từ sau ít gây chuyện phiền phức cho tôi thôi!" Vương Hinh kéo Thúy Thúy lại, nói: "Anh Trương, đây là chị em, anh xem, chị ấy bị mẹ chồng đánh cho máu me đầm đìa, chắc là đánh đến nỗi bị điếc rồi, bọn em báo án!". "Chắc em lại bịa chuyện rồi, xã hội ngày nay, làm gì có mẹ chồng đánh con dâu?" Anh Trương nói.
Vương Hinh cuống lên, vội kéo cậu Đại Lâm cũng phải đến đồn công an lại, hỏi: "Ông cũng ở hiện trường! Ông nói xem, có phải chị gái ông đánh không?" Cậu Đại Lâm định biện giải vài câu, nhìn thấy anh Trương và bọn Vương Hinh, nuốt nước bọt, gật đầu. Cậu Đại Lâm là đồ hèn, ức hiếp kẻ yếu, khiếp sợ kẻ mạnh, gặp kẻ yếu, ông ta ra sức ức hiếp, gặp kẻ ghê gớm, ông ta lập tức biến thành con chó cụp đuôi. Vương Hinh nghiến răng nghiến lợi thuật lại toàn bộ câu chuyện, khiến Thúy Thúy và cậu Đại Lâm nghe đến choáng cả đầu.
Vương Hinh nói như sau: "Lần trước chị em đã bị mẹ chồng và con trai bà ta đánh cho máu me bê bết. Lần này, mẹ em nói bác em mời cả nhà họ đến Tiểu Triệu Hưng ăn cơm. Em muốn nhân cơ hội này nói lý với họ! Em nói chị em nhất định ly hôn, mau trả lại cho nhà bác em 20 vạn tệ, không ngờ bà già chết tiệt đó tham tài sản hơn cả mạng mình, vừa nghe nói bảo bà