
Tác giả: An Tư Nguyên
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134365
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/365 lượt.
tay hủy diệt, đúng là tự tạo nghiệp chướng mà!
Chúng ta…thật sự là vợ chồng sao?
Sau khi dùng xong một chén cơm Khưu Sinh không có biểu hiện gì muốn ăn thêm nữa, Tiểu Lộc liền chú tâm tập trung tinh thần vào việc tắm rửa con mèo.
Tiểu Lộc từ lâu đã quen biết với con mèo tên là ‘Bò sữa’ này rồi, thậm chí còn quen trước cả Khưu Sinh.
Đó là lúc cô phát hiện Khưu Sinh và Cổ Húc Nghiêu “ở chung” trong căn phòng ở tòa nhà kia, trong suốt một tháng trời theo dõi toàn diện, vào mỗi lúc chạng vạng tối, cô tan ca về nhà, nhìn thấy một con mèo có bộ lông hai màu trắng đen không đều đang cuộn mình nằm ở trước cửa, lòng bỗng dậy lên cảm giác đồng cảm. Lẽo đẽo đi theo Tiểu Lộc tựa như một đứa ngốc làm cho cô mủi lòng chuẩn bị cho nó một chút bữa tối phong phú…… Sau đó, bắt đầu rơi vào sự hối hận vô biên vô hạn, bởi vì sau đó mỗi ngày ‘bò sữa’ đều đến chực chờ đòi ăn.
Ngay lúc cô thầm quyết tâm đem con mèo này đưa đến Sở thú y nơi chuyên thu dụng những con mèo lưu lạc, thì chủ nhân của nó xuất hiện.
Cô lại còn có tâm trạng đi biểu hiện cho anh thấy dáng vẻ vô cùng thất vọng? Thật đúng là người không biết nắm bắt trọng tâm câu chuyện, “Cái tôi cho cô xem chính là nội dung cuộc trò chuyện.”
“Oa vậy sao, Tiểu Bát quả nhiên bà bói tài ba nha! Hôm qua tôi mới vừa từ chức, hôm nay cô ấy đã biết rồi.”
“Tiền trảm hậu tấu?” Hay lắm, chuyện từ chức lớn như vậy, lại không hề báo cho hắn biết dù chỉ một tiếng? Bọn họ tốt xấu gì vẫn là vợ chồng mà!
“Cái gì?” Tiểu Lộc mở to mắt trợn trừng, nhìn Khưu Sinh không chớp mắt, cố tỏ vẻ không dễ bị khuất phục. Tuy rằng cô thật sự vô dụng, nhưng trên nguyên tắc nếu cô muốn làm việc gì cô sẽ kiên trì đến cùng, “Tôi đã trưởng thành, đã có thể kết hôn sinh con, có quyền quyết định bản thân sau này nên đi con đường như thế nào? Loại chuyện như thế này không nhất thiết phải thông báo với người ngoài……”
“Tôi là chồng cô.” Không phải người ngoài.
“……Thì…, cho dù là chồng, cũng không nên can thiệp vào quyết định của tôi chứ.” Ngay từ thời còn Trung học, Tiểu Lộc tự mình đi học, tự mình chăm sóc bản thân, ba mẹ vẫn ở lại quê nhà, trông coi ngôi nhà tổ, đắm chìm vào trong ân ái, tóm lại là bản thân cũng không muốn để cho Tiểu Lộc quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ. Cho nên Tiểu Lộc luyện thành thói quen độc lập, việc lớn việc nhỏ gì cũng tự mình
quyết định lấy.
“Phải đi cũng chỉ có thể là Nguyễn Linh đi, không tới phiên cô.” Anh nhướn đôi chân mày, nhắc nhở nàng.
Đối với việc Tiểu Lộc từ chức, Khưu Sinh cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, lý do cũng không khó đoán. Lý do này, hợp tình hợp lý, chỉ là rất buồn cười.
“Vậy anh nói tôi phải gì bây giờ đây?” Khó khắn lắm mới có thể bỏ lại tất cả rời đi, đã cướp đoạt người yêu, lại còn tranh giành công trạng?
“Ngày mai đi lấy lại thư từ chức.”
“Đừng lấy mấy chuyện này ra nói chơi được không?” Tiểu Lộc tức giận trả lời.
“Hử?” Khưu Sinh hừ một tiếng, mang theo ý cảnh cáo đầy hàm xúc.
“Ơ…… Ý của tôi là, Lê Nhược Lâm sao có thể để cho tôi đến lấy lại bức thư từ chức chứ, nói không chừng cô ta đã giao nó cho cấp trên rồi.” Người như Lê Nhược Lâm, sao có thể cho phép cô muốn đi thì đi, muốn ở thì ở chứ.
Khưu Sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng chuyển đề tài, “Chưa thử qua làm sao cô lại biết là không thể? Tóm lại, sáng mai phải đi gặp cô ấy.”
“Đáng ghét! Anh rõ ràng biết tôi không có cách nào tiếp tục làm việc cùng một công ty với Nguyễn Linh, huống chi chúng tôi lại cùng chung một tổ, nay lại phải hợp lại cùng làm chung một dự án. Ngay từ đầu vốn đã đối địch nhau, cứ giằng co tiếp thì chỉ càng thêm căng thẳng. Nhìn thấy cô ấy, tôi còn ăn không vô, lại còn khiến cuộc sống của tôi càng thêm nặng nề sa sút. Anh còn ở đó mà ép tôi đi làm tiếp, thật ra anh có chút nào thông cảm cho tâm trạng của tôi không. Anh không cần phải lo lắng rằng tôi không có việc làm, sẽ không có tiền lo chuyện ăn uống, lo cuộc sống thoải mái cho anh. Anh sao có thể ích kỷ như vậy được chứ!” Bị dồn đến phát cáu, Tiểu Lộc nói năng có chút lộn xộn, càng nói càng tổn thương người khác.
“Là chính cô nói muốn nuôi tôi, giờ lại muốn đổi ý sao?” Nhìn sơ, Khưu Sinh như không hề tức giận, khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên như có ý cười, như thể tốt bụng, trong mắt Tiểu Lộc thật sự rất khó ưa.
Sống dựa vào phụ nữ? Anh thật sự khó phân định đây là cô đang khen ngợi bề ngoài của anh hay hạ thấp giá trị của anh.
“Đồ đàn ông chết bầm! Anh, anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa thắng mà tiếp tục truy kích, nhân cơ hội cắt xén ăn bớt! Tôi chiến tranh lạnh với anh!” Sau khi rống lớn một loạt câu chửi bới, Tiểu Lộc xoay người bỏ chạy.
Khưu Sinh bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn cô bỏ đi, cũng lười đuổi theo ngăn cản. Dù sao chiến tranh lạnh với mình cũng không phải lần đầu tiên, lần trước hình như cũng đã kéo dài đâu được ba giờ đồng hồ? Chỉ mong lần này có thể phá vỡ kỷ lục.
Nhớ tới, anh cười khổ, ánh mắt lại dừng ở trên