
Tác giả: An Tư Nguyên
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134367
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/367 lượt.
nh dùng sự bề bộn của công việc làm tê dại người đi mà quên đi nỗi đau khổ thực tại.
Nhìn theo bóng Tiểu Lộc rời đi, xác định cô sẽ không lại đột nhiên vòng trở lại, Lê Nhược Lâm mới khẽ lên tiếng thở dài,cuối cùng cũng không thể duy trì được vẻ bình tĩnh, nói năng thận trọng thường ngày nữa, thậm chí còn có chút thô bạo cầm lấy điện thoại, nhấn chuỗi số điện thoại di động quen thuộc.
Quay số điện thoại, một lát sau một giọng nói vang lên, đối phương rất nhanh liền tiếp máy lên tiếng: “Hử? Có việc gì?”
“Cậu nghĩ sao?” Vừa nghe giọng nói thờ ơ kia truyền đến qua ống nghe điện thoại, Lê Nhược Lâm càng nghĩ càng cảm thấy rất uất ức ,“Khưu Sinh, tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng bắt tôi phải phối hợp với cậu làm ra chuyện nhàm chán thế này.”
“Nhàm chán sao? Tôi không cảm thấy.”
“Nếu cậu sợ vợ mình chịu oan ức, thì cứ nhốt ở trong nhà, ngày ngày nuôi dưỡng, ôm ấp hay che chở đi. Nếu cậu sợ cô ấy vẽ cậu vào bức sơ đồ qua hệ kia thì cứ trực tiếp chặt tay cô ấy, móc mắt cô ấy đi!”
“Không tồi, tôi sẽ cân nhắc đề nghị này.”
“……”
Tiểu Lộc tự chuốc họa
Bên kia, Tiểu Lộc đã hoàn toàn nhập thần vào trạng thái ngựa không dừng vó* (Oki: *tiến tới không ngừng, ví với không ngừng tiến bộ) .
Theo như Lê Nhược Lâm nói thì thời gian khách hàng đưa ra để hoàn thành hạng mục này có vẻ rất gấp.
Cô cũng khó thoái thác, tạm thời giữ lại để từ từ xử lý, cố gắng ‘ra vẻ’ phải tranh thủ, rõ ràng là hết sức vội vàng tranh thủ thời gian.
Lúc thảo luận xong với người bên phía Lưu Trình, ngay cả thời gian để Tiểu Lộc về nhà thu dọn hành lý cũng không có, nhân viên phòng hành chính chỉ kịp đem vé máy bay nhét vào tay cô. Chuyến bay buổi chiều lúc năm giờ, nói cách khác cô lập tức phải ra sân bay, đến tối còn có cuộc hẹn với khách hàng.
Tường Phiêu là khách trọ, có điều chỉ như cây cỏ đầu tường, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cho nên được giang hồ gọi là ‘Tường Phiêu’* (Yu: *Tường thổi, ý nói chị Tường này gió thổi chiều nào chị í ngã theo chiều í) Lời cô ấy nói, quả thật không đáng tin, luôn sao y lời người khác. Có điều Lãnh phu nhân lại không như vậy, cô ấy là một người nghiêm cẩn nhất công ty.
Có chứng cứ thuyết phục từ Lãnh phu nhân, Tiểu Lộc không muốn tin cũng khó.
Trước khi Tiểu Bát logout, vất lại cho Tiểu Lộc một câu: “Tự giải quyết cho tốt đi”.
Cho tới giờ, Tiểu Lộc không hề biết sợ trời sợ đất, thế nhưng lại có hai thứ có thể uy hiếp được cô, đó chính là quỷ và ….. Khưu Sinh. Nhất là mấy hôm trước cô đã lợi dụng hòa thượng và đạo sĩ, lại còn tróc yêu trừ ma, rủi đắc tội với quỷ thần thì làm sao bây giờ? Có khi nào cô bị lôi xuống địa ngục làm thiết kế quảng cáo, vĩnh viễn không được đầu thai không? Nhưng nếu được hậu đãi thì cũng không sao, nhưng không biết có được lên mạng hay không nữa, cô mà không được xem BL là cô chết liền. (Yu: lúc đó chết rồi, sợ zì nữa =3=)
Không thì dùng điện thoại cũng được nha, cho dù địa ngục không có China Mobile thì cũng có thể có Hell Moble chứ? Nếu trang thiết bị kỹ thuật không đủ, thì chúng thần quốc tế hợp lại, làm một cái Satan Mobile cũng rất tốt lắm chứ, tên gọi tắt là Nói’. Câu nói quảng cáo thì cứ đạo văn đi, ‘Đất của ta, Nói — theo cách của ta’ Ai da, đáng yêu làm sao, cho dù có phải đầu thai lần nữa, cô cũng chấp nhận, giao cơ hội này cho người cô quý trọng mà thôi.
Cứ nghĩ ngợi tưởng tượng, thoáng chốc Tiểu Lộc đã quên bén sự kiện thần quái kia, vừa khe khẽ ngâm nga Quốc ca, vừa tắm.
Chỉ là, có một số chuyện, cho dù có quên đi, nó vẫn theo lẽ thường mà xảy ra. Lúc Tiểu Lộc vừa tắm xong, điềm nhiên như không có việc gì kéo mành cửa ra, lấy khăn lau người, rồi lau sạch nước trên mặt, lúc tầm mắt trở nên rõ ràng, cô lơ đãng liếc mắt sang chổ khác, nhất thời….. trợn tròn mắt.
Tại sao lại có hai đôi dép lê? Rõ ràng cô chỉ mang một đôi vào đây thôi mà!
Những lời Tiểu Bát vừa chat lúc nãy bắt đầu ‘rì rầm’ ào đến tập trung trong đầu Tiểu Lộc, cô theo bản năng hét thất thanh, mang chân không chạy ra khỏi phòng tắm, phóng lên giường, dùng chăn phủ kín khắp người. Cũng không rõ là vì lạnh, hay là vì sợ hãi, tóm lại cô không ngừng run rẩy. Rất muốn lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi khách sạn này ngay, nhưng mà cô lại không dám động đậy, sợ quay người lại sẽ vĩnh biệt với thế giới này.
Không nhớ rõ là đã run trong bao lâu, lần này cho dù Tiểu Lộc cố sức buộc mình suy nghĩ đến những chuyện khác nhằm phân tán sự chú ý, cũng không có ích gì, tâm trí cứ luẩn quẩn, suy nghĩ của cô chung quy vẫn cứ luẩn quẩn cái chuyện kia. Đâu đó trong phòng, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tiểu Lộc giật nảy mình, thót cả tim, tiếng kêu khẽ đầy hoảng sợ bật ra từ cổ họng.
Nghĩ tới ‘Tiếng chuông lúc nữa đêm’, cô do dự thật lâu cũng chưa dám tiếp điện thoại, không thể làm gì khác hơn, đành bước lại gần, liếc mắt nhìn xem trên màn hình của điện thoại di động hiển thị cái gì. Khi cái tên Khưu Sinh trên màn hình đập vào mắt, cô chợt nhẹ nhõm thở dài một