
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341644
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1644 lượt.
nh nhanh chóng giải quyết xong bát cháo, nhìn cô, cười. “Ngon thật đấy!” Cô nhìn đôi mắt lấp lánh, trong veo của anh cũng khẽ mỉm cười.
“Hơn mười ngày nữa là anh sẽ khỏi hẳn thôi!” Cô lại đưa cho anh một chai nước dinh dưỡng.
Lăng Tranh vừa uống vừa hỏi: “Đây là đâu vậy? Tại sao các người lại cứu tôi?”
Cái đêm trùng dịch bùng phát, trong người anh thật quá sức sợ hãi, anh không biết những chiến hữu khác thế nào, cũng không biết thiên kim của Bộ trưởng bộ Tài chính kia bị mình cắn có làm sao không.
“Nơi này là vùng nông thôn, có lẽ anh chưa từng tới đây bao giờ.” Cô trả lời qua loa: “Bác sĩ nhà tôi biết chữa bệnh trùng dịch. Đúng lúc chúng tôi đi ngang qua thành phố Hy Vọng thì thấy anh.”
“Ơn cứu mạng này, cả đời tôi sẽ không bao giờ quên!” Lăng Tranh trịnh trọng nói: “Nhưng không biết những người bị lây nhiễm khác thế nào rồi?”
Cô lắc đầu, nói: “Tôi không biết!”
Lăng Tranh thấy cô không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng đoán được một người phụ nữ như cô không thể cứu được nhiều người. Nhưng y học của Liên minh rất phát triển, chắc hẳn những chiến hữu đó sẽ không sao đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy thư thái hơn một chút. “Cô có điện thoại không? Tôi muốn liên lạc với đơn vị của tôi, được không?”
Cô yên lặng giây lát rồi lắc đầu, nói: “Nơi này rất hẻo lánh, không có điện thoại.”
Anh cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng nghĩ đến vài ngày sau, khi vết thương khỏi hẳn rồi, anh vẫn có thể trở về đơn vị được, cô gái này thực sự đã giúp mình quá nhiều rồi.
“Tôi tên Lăng Tranh.” Anh dịu dàng nói: “Cô tên là gì hả ân nhân cứu mạng của tôi?”
“Đại Bích.”
Nếu không phải nhớ mong chiến hạm và các chiến hữu, Lăng Tranh thực sự không muốn rời khỏi chốn bồng lai tiên cảnh này.
Vài ngày sau, khi đã có thể xuống giường đi lại nhẹ nhàng, anh mới biết, nơi này thực sự là chốn thần tiên cư trú. Bọn họ ở trong một căn nhà nhỏ trong thung lũng vắng vẻ, cây cối xanh tươi, vài dặm xung quanh không hề có bóng người. Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, nếu không lên tiếng thì có thể nghe thấy cả tiếng chim vỗ cánh và tiếng nước suối chảy róc rách.
“Chỉ có một mình cô ở đây thôi à?” Anh hỏi Đại Bích.
“Ừm.” Đại Bích thay thuốc trên lưng cho anh, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên đáp: “Mấy ngày nữa, tôi có việc phải đi, tôi đã thuê hai người hầu, ngày mai bọn họ sẽ tới.”
Mới sáng sớm ngày hôm sau, khi Lăng Tranh tỉnh lại, trong phòng đã có thêm hai người đàn ông trung niên tướng mạo hiền lành, đàng hoàng, còn không thấy bóng dáng Đại Bích đâu. Hai người đó cũng không nhiều lời, hầu hạ Lăng Tranh rất chu đáo.
Lăng Tranh không ngờ, Đại Bích đi chuyến này đã năm ngày rồi mà chưa thấy về. Hỏi hai người đàn ông kia thì cả hai đều nói không biết. Vết thương của Lăng Tranh đã gần khỏi hẳn, ngồi không chờ đợi giữa vùng núi hoang vu này không khỏi cảm thấy có chút sốt ruột.
Trong lúc rảnh rỗi, anh không nói gì với hai người hầu, một mình đi dạo quanh thung lũng, hít thở không khí trong lành. Mặt khác, trong lòng không khỏi có chút phiền não. Nơi này núi non hẻo lánh, e rằng phải đi rất xa mới đến được thành thị, ở đó mới có tàu phi hành vũ trụ để trở về chiến hạm Chiến Hoàng.
Dạo quanh một hồi, anh bất giác đi tới khe núi cách căn nhà nhỏ kia một kilômét. Mơ hồ nghe thấy có tiếng nước tí tách chảy, chỉ là tiếng động hơi lớn, rõ ràng nơi này có người. Anh sinh lòng cảnh giác, nhìn xuyên qua tầng lá trùng trùng điệp điệp từ phía xa, chỉ thấy trong hồ nước có những tảng đá to vây quanh phía trước, rõ ràng có một bóng đen khổng lồ. Anh đi dọc theo rừng cây, từng bước tiến lại gần, dần thấy rõ cảnh tượng phía trước, hai chân lại như thể bị đóng đinh trên mặt đất, không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
Dưới ánh trăng vàng vọt, thấp thoáng trên mặt nước lóng lánh, một bóng người được ánh sáng chiếu rọi. Đại Bích đang đứng giữa hồ nước, cảm nhận được tiếng động của anh, chậm rãi xoay người, cũng ngẩn ra giống anh. Thân thể sáng trong như ngọc, dưới ánh trăng càng trở nên tỏa sáng. Từng đường cong lả lướt, mềm mại, trong bóng tối càng có vẻ quyến rũ đến mê người, động lòng hơn bất cứ người phụ nữ nào anh từng gặp qua.
Lăng Tranh có cảm giác cổ họng mình khô khốc. Anh không ngốc, tuy rằng Đại Bích trời sinh tính tình trầm ổn, lúc nào cũng tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt nhưng luôn chăm sóc anh rất tận tình. Hơn nữa, mấy ngày nay đều là tự tay cô thay thuốc cho anh, mỗi lần như vậy, cô đều đỏ mặt e thẹn. Anh đương nhiên nhận ra cô gái này có tình cảm với mình. Nhưng tính tình anh vốn phong lưu, Đại Bích đối với anh ân trọng như núi, anh không muốn có thái độ tùy tiện khinh nhờn cô. Mặc dù bề ngoài của cô rõ ràng chẳng khác nào yêu tinh mê hoặc lòng người.
“… À, xin lỗi!” Anh ép ánh mắt mình phải rời khỏi cơ thể trắng mịn như ngọc phía trước, rồi không đợi cô trả lời, anh liền lảo đảo rời khỏi hồ nước.
Chỉ có điều, đêm nay, anh không thể ngủ yên. Trong giấc mơ ngập tràn hình ảnh Đại Bích với gương mặt xinh đẹp, dịu dàng, cơ thể hoàn mỹ như điêu khắc, còn cả những ngón tay mềm mại chạm vào người anh run rẩy.
N