
Tác giả: Hà Nại
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341617
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1617 lượt.
Cuối cùng yên tĩnh , Lâm Cẩm Sắt cong khóe môi lên, lại ở chớp mắt một cái, rất nhanh ẩn nhẫn biến mất ...
Hứa Thuyền.
Trái tim của cô hơi co rút lại, cảm giác đau đớn như kim châm bắt đầu không chịu khống chế ở khắp các tế bào trong cơ thể, bén nhọn lan tràn ra.
Người đang đi tới là một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn. Gương mặt gầy gò cương nghị, đôi môi dày vừa phải. Anh có một đôi mắt dài nhỏ vô tình, ánh mắt này từng thâm tình chuyên chú nhìn cô. Trong mắt cô và anh đều từng chỉ duy nhất có đối phương.
Mà hiện tại, cô chỉ có thể từ ánh mắt lạnh như băng của anh mà theo đuổi những kí ức cũ.
Tầm mắt anh thẳng tắp về phía trước, ngay cả ánh nhìn nơi khóe mắt cũng không liếc qua cô.
Bọn họ thoáng qua nhau, và trở thành người xa lạ.
Bộ quần áo cao quý của anh hiệu Armani, mà từ trước tới quần áo anh mặc là cô từ cửa hàng cao cấp mua về.
Lâm Cẩm Sắt cứng ngắc tại chỗ không hề động đậy, cười khổ, nghĩ tới vừa rồi ở trong phiên toà cô kiệt lực không nhìn về phía bị cáo quả nhiên là lựa chọn sáng suốt, bằng không đầu óc cô sẽ trống rỗng giống như bây giờ, cho dù quan toà muốn giúp đỡ chắc là cũng không cách nào làm được.
"Xuy, tại sao thấy ân nhân cũng không biết tiếp đón ....Lâm tỷ em thu hồi lời nói vừa rồi, tên kia tư làm sao xứng đôi với chị chứ? ... mới vừa ở trên tòa nếu không phải Lâm tỷ của chúng ta đem \'Chứng cớ vô cùng xác thực\' chuyển thành \'Chứng cớ không đủ\', mi cho là mi không ngồi cái bát chín năm trở ra đến sao? Có chút tiền là rất giỏi sao..." Tiểu Vương lại không nhịn được thành nói lung tung. Hắn nói không ngừng, vừa mới hoàn hồn, "Này, Lâm tỷ à?"
Đi ra khỏi toà án Lâm Cẩm Sắt nhìn giờ, còn 5 phút nữa, cho nên phải nghĩ cách chạy nhanh tới sở luật sư, còn có một đại nhân vật đang chờ nữa, di động trong túi liền chấn động rung lên, là một tin nhắn từ một số điện thoại lạ...
"Nếu biết là em, anh tình nguyện thua trận này."
Lâm Cẩm Sắt giật mình tại chỗ hồi lâu, một lúc sau, ngón tay trắng nõn thon dài như hành căn nhẹ nhàng ấn nút xóa, thảy điện thoại di động vào trong túi, nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe.
Chuyện quá khứ đã qua thì cứ để nó qua, hạnh phúc tốt đẹp này chính là tự mi phá vỡ. Lâm Cẩm Sắt, mi đã không có tư cách đứng bên anh ấy nữa rồi.
... nếu biết là em, anh tình nguyện thua trận này.
Nhưng là, Hứa Thuyền, em chỉ muốn để anh hạnh phúc mà thôi.
Chúng ta dừng ở đây đi
Lâm Cẩm Sắt quẹo xe vào bãi đỗ xe ở công ty, khi đi ra, liếc mắt một cái cô đã nhìn đến Đường Lưu Nhan đang nghiêng người dựa vào xe mình, như cười mà như không nhìn cô. Mái tóc hắn bị ánh chiều tà chiếu vàng óng ánh, động tác tùy ý như vậy, tự nhiên lại làm cho người ta hít thở không thông.
Đường Lưu Nhan là người đàn ông Lâm Cẩm Sắt coi là tốt nhất cho đến bây giờ.
Cho dù là rất nhiều năm về sau, cô vẫn như cũ có thể tiên minh nhớ lại bộ dáng hôm nay hắn mỉm cười đi tới phía cô. Ánh mắt tối nhưng lại giống như kim cương, sáng loá mắt như viên ngọc, đôi môi mỏng manh mỉm cười tạo nên độ cong, một cái chớp mắt lưu quang tràn đầy kia như những bông hoa nở rộ lưu vào nơi sâu nhất trong trí nhớ của cô.
Nhưng Đường Lưu Nhan cũng là người đàn ông vô tình nhất trong cuộc đời Lâm Cẩm Sắt.
Hắn yêu sạch sẽ ... hoặc là nói hắn cực ghét bẩn thỉu, này từ thói quen ở trên giường cùng không gian nhà vệ sinh của hắn thì có thể thấy được.
Triền miên qua đi, đầu tiên hắn sẽ đứng dậy xuống giường vào phòng tắm rửa, thay dục bào (*áo choàng sau khi tắm), sau đó đi ra, ôm bạn gái vẫn mệt mỏi hư nhuyễn trên giường vào phòng tắm, đẩy vào bồn tắm lớn, mở vòi hoa sen ra. Lập tức hắn sẽ đứng rất xa, bởi vì vòi hoa sen bắn tung tóe bọt nước ra sẽ làm ướt dục bào của hắn.
Tất nhiên, cái này không phải hành động săn sóc bạn gái. Mà bởi vì đứng gần dính dịch nhầy và mồ hôi sẽ làm hắn không thoải mái.
Hành động đó đương nhiên đã từng đem tôn nghiêm của Lâm Cẩm Sắt hung hăng đặt dưới chân, nghiền dập nát.
"Suy nghĩ gì thế?" Khẩu khí hơi hờn giận, hiển nhiên khi nói chuyện chủ nhân cũng không có thói quen cho phép người khác, nhất là phụ nữ, ở trong cùng một không gian với hắn thất thần.
Lâm Cẩm Sắt đột nhiên kéo suy nghĩ của mình ra, nhớ tới chính mình đang ngồi trong xe Đường đại thiếu gia, khóe miệng ngả ngớn, nghiêng mặt đi, khóe mắt lưu chuyển ra vệt sáng quyến rũ phong tình, oán trách nói, "Còn có thể nghĩ cái gì, đương nhiên là muốn ngài rồi."
"Oh?" Người đàn ông hứng thú liếc cô một cái qua khóe mắt, ý vui vẻ cùng cô chơi trò đen tối, "Muốn cái gì vậy..., " ngón tay thon dài tái nhợt ở trên vô lăng xoay một cái, "Là tiền, còn có quyền lực của tôi nữa phải không?" Ngữ khí trêu tức làm cho người ta đoán không ra hắn đang nói thật hay đùa.
"Không, còn có thứ nữa, " Lâm Cẩm Sắt cười giống con hồ ly tham lam giảo hoạt, hơi thở ái muội lướt qua vành tai Đường Lưu Nhan, đầu ngón tay khẽ xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, dùng hơi thở mê muội , lại giống như vui đùa, thầm thì: "Còn cả... sắc đẹp của ngài."
Không ngoài ý muốn cảm thấy không khí bị hút sạch, xe rẽ