
Tác giả: Dung Quang
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341507
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1507 lượt.
không đáng kể, như một cái nhấc tay'>
Cô vừa nói vừa tràn đầy hi vọng ngẩng đầu lén nhìn vẻ mặt anh, nhưng thấy anh trước sau vẫn duy trì thái độ thờ ơ, lạnh nhạt thì trong lòng cũng lạnh đi một nửa.
Trình Lục Dương để cốc latte trong tay xuống, rồi khẽ đứng dậy, mặc kệ Tần Chân đang đỏ mặt vẫn ra vẻ mắt điếc tai ngơ mà bỏ đi.
“…” Tần Chân nhìn cái bóng lưng kéo dài y như con khủng long bạo chúa kia thì thật muốn cầm cốc cà phê trong tay nện cho anh một trận.
Nhưng mà lúc cô thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi thì nhân viên phục vụ đến bên cạnh lịch sự nhắc nhở: “Chào cô, mời cô tính tiền, tổng cộng là một trăm bảy mươi lăm tệ.”
“…” Cái gì gọi là chó cắn áo rách, để biết rõ thì phải đích thân trải nghiệm? Hôm nay xem như cô đã cực kỳ hiểu rõ rồi!
Ôm một bụng bực bội ra cửa, vì tiết kiệm tiền taxi, cô bắt đầu đi về hướng trạm xe điện ngầm ở thật xa, dọc đường thì nhận được điện thoại của Lưu Trân Châu.
Vừa mới gọi một tiếng “chủ nhiệm Lưu” thì đã nghe đối phương tức giận la hét với cô: “Tần Chân! Tại sao lại là cô? Cô có biết là lúc nãy có khách hàng khiếu nại cô không? Lần này không phải là tới trễ mà là muốn thể hiện đúng không? Tôi đã nói với cô rồi, ra ngoài làm việc thì đừng có xem mình như là thiên kim đại tiểu thư, tỏ thái độ gì, kiêu ngạo cái gì? Còn nói gì mà đổi nhân viên dẫn đi xem nhà, cô thế này thì có khác gì là tiếp khách nhưng lại từ chối bán ra chứ?”
Những lời khó nghe cứ bôm bốp đập vào tai cô liên tục, Tần Chân trong lòng vốn đã luống cuống, bây giờ lại càng dữ dội hơn, theo thói quen mà chịu đựng nói mấy câu xin lỗi, nào ngờ bên kia hoàn toàn không thèm để ý, cũng không chịu phối hợp với cô.
Tần Chân bỗng không kìm được tâm trạng, không nói gì nữa mà dứt khoát nhấn nút tắt điện thoại.
Thời tiết đầu xuân quang đãng, ngay cả cái thành phố đầy khói bụi này cũng hiếm khi hiện ra một mảnh trời bao la màu xanh biếc, nhưng cô lại đờ đẫn mà đi trên đường, bỗng cảm thấy đời người quả thật ảm đạm đến tột cùng, ngay cả một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng không có.
Trong hộp thư đến vẫn còn mấy tin nhắn, mẹ hỏi cô tiền lương tháng này sao còn chưa có, trong nhà vừa mới đóng học phí cho em trai ở trường quý tộc, tháng này e là cuộc sống sẽ khó khăn; kế đó là tin của em trai lén kể khổ, nói là đôi giày Nike chơi bóng của nó đã bị mòn rách rồi, tháng sau trường lại có cuộc thi đấu nên nó muốn mua đôi mới nhưng mẹ lại không cho.
Tiền tiền tiền, làm như thiếu tiền thì Trái Đất sẽ không quay nổi nữa hay sao ấy, cô tức giận nắm chặt di động đi vào trong tàu điện ngầm, sau khi tìm được chỗ ngồi, rốt cục vẫn phải lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lưu Trân Châu một tin nhắn: Chủ nhiệm Lưu, xin lỗi, vừa rồi bỗng nhiên bị mất tín hiệu, thật xin lỗi thật xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ sửa!
Không phải là cô không nhìn ra, lúc cô mặt dày cầu xin, Trình Lục Dương đã không kiên nhẫn và thể hiện ánh mắt xem thường. So với bất kỳ ai, cô biết rõ những người nghèo khó luôn luôn kém hơn so với người ta một bậc.
Không phải cô không tức giận, việc gì cũng có thể nhịn, nhưng thói đời luôn có quy tắc của nó, địa vị của bạn như thế thì không thể nào chối bỏ, bản thân cô cũng hi vọng mình có thể kiên cường hơn một chút, nhưng cũng giống như con trai yếu sinh lý mà không dùng Viagra (*) thì không thể nào cương cứng, nếu trong túi cô không có tiền thì cũng không thể nào kiên cường nổi.
Cho nên cô chỉ có thể thỏa hiệp.
[(*)Viagra là thuốc cường dương, cải thiện chứng liệt dương, điều trị rối loạn cương dương và xuất tinh sớm (yếu sinh lý) ở nam giới, do công ty Pfizer Inc. sản xuất'>
Khi Trình Lục Dương trở lại phòng làm việc, Phương Khải cầm túi hồ sơ màu đỏ sậm mà Triệu tổng đã duyệt tiến vào, sau khi truyền đạt lại ý của Triệu tổng, đang định ra cửa thì bị tổng giám đốc đại nhân gọi lại.
Trình Lục Dương vừa cởi áo khoác Âu treo lên, vừa thờ ơ dặn: “Lát nữa cậu gọi điện thoại cho cô Tần.”
Anh hiếm khi dặn Phương Khải gọi điện thoại cho phụ nữ, ngoại trừ những đối tác làm ăn — trừ trước kia có bạn gái, cho nên Phương Khải dĩ nhiên là ngây ngẩn cả người.
Trình Lục Dương năm nay ba mươi tuổi, chưa nói về ngoại hình mà chỉ bàn về thân phận và điều kiện của anh thì người muốn làm người phụ nữ của anh xếp hàng dài từ thiếu nữ vị thành niên cho đến bác gái đã ly hôn.
Lúc đầu anh chỉ nói là thà ít mà chất lượng, nhưng về sau gần đến đầu ba thì cũng ngầm đồng ý bề trên thay anh sắp xếp đối tượng.
Trình Lục Dương thấy Phương Khải thật lâu không có phản ứng, ngẩng đầu thấy trong mắt cậu ta tràn đầy quý mến và sùng bái thì tức khắc sa sầm mặt: “Tôi chưa nói với cậu là dẹp ngay những suy nghĩ lung tung trong đầu sao?”
Tần Chân nhìn số tiền dư trên ATM, cả người lập tức chán nản.
— Con mẹ nó, mi mắng ai là 250 (đồ ngốc) hả?
Cô ngây người một lát, mới chuyển hai nghìn tệ vào tài khoản của mẹ, nghĩ tới tin nhắn của Tần Thiên, năn nỉ cô mua cho nó đôi giày chơi bóng mới … thì khẽ cắn răng, chuyển thêm ba tră