
Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 134939
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/939 lượt.
biểu ngữ viết: Gặp gỡ chớp nhoáng, hôn nhân mãi mãi. Còn trên các tấm áp phích vào cửa chi chít những chữ kí, xem ra người tham gia quả là không ít.
Một cô gái xinh đẹp đứng ở trước bàn đón tiếp đưa bút cho An Hạ Dao, nhiệt tình nói: “Chị ký vào đây, rồi vào trong sảnh lớn, sẽ có người hướng dẫn cho chị.”
An Hạ Dao đành liều ký tên dưới cái nhìn chăm chú của cô gái đang mỉm cười ấy. Theo thói quen, cô ký chữ An Hạ, song lại thấy ngượng bèn thêm chữ Dao vào, rồi đưa trả chiếc bút cho cô gái, sau đó giậm đôi giày cao gót đi vào trong hội trường.
An Hạ Dao đưa mắt quan sát toàn cảnh hội trường, đúng như lời mẹ nói, tỉ lệ cân đối, một nam một nữ, có điều, các cô gái phần lớn đều khá xinh đẹp, ăn mặc thời thượng còn đàn ông có vẻ rất không đều, người cao, người thấp, người gầy, người béo, chênh lệch tương đối rõ ràng.
Người chủ trì vỗ vỗ vào Mic: “Hoan nghênh các bạn dù bận trăm công ngàn việc vẫn đến Cuộc hẹn tám phút của chúng tôi.” Nói xong, anh ta vỗ tay trước, tiếp đó là những tiếng vỗ tay lẹt đẹt ở phía dưới.
Người chủ trì tiếp tục nói: “Vì sự quý giá của thời gian, tôi xin phép không làm lãng phí thời gian của các bạn nữa, nói một cách vắn tắt, những người đến dự hôm nay, kết thúc bằng người sau cùng là cô An thì tổng cộng có hai mươi sáu người, trong đó mười bốn nữ, mười hai nam. Xin hoan nghênh các bạn!”
An Hạ Dao lấy ghế, ngồi xuống một góc, nghe người chủ trì tuyên bố quy định: Chúng tôi sắp xếp để mọi người nói chuyện một đối tượng trong khoảng thời gian tám phút. Nhưng với tình hình hôm nay thì các cô gái có thể nói chuyện riêng với mười hai chàng trai, còn các chàng trai có thể nói chuyện với mười bốn cô gái. Nếu thấy vừa ý thì có thể trao đổi số may mắn tình yêu, nếu một phía thấy vừa ý thì có thể nói chuyện với người mai mối, còn số may mắn thì tôi có thể giúp liên hệ sau này. Chúc mọi người có một buổi chiều vui vẻ! Hy vọng ai cũng có thể tìm thấy nửa kia của mình. Bây giờ, vòng giao lưu lần thứ nhất bắt đầu!”
Một người đàn ông chừng gần ba mươi tuổi ngồi xuống trước mặt An Hạ Dao, anh ta giơ thẻ tình yêu của mình, cười chào cô: “Xin chào, thưa cô số 007. Tôi là số 013.”
An Hạ Dao đưa mắt nhìn, người đàn ông ấy cao chưa đầy 1m7, nặng chừng trên tám mươi kg, có vẻ hơi bệ vệ. Không phải cô coi thường người béo, mà là không thích cái bụng như bà bầu của anh ta. Có điều, anh ta đã cười chào hỏi, An Hạ Dao cũng không thể không đáp lễ, vì vậy cũng nhếch môi, cười: “Chào anh!”
“Thưa cô 007, cô làm nghề gì?” Số 013 hất mạnh mái tóc với vẻ tự cho rằng đó là cử chỉ phóng khoáng, cười, hỏi An Hạ Dao.
An Hạ Dao nhìn hàm răng khấp khểnh của anh ta, rời ánh mắt lạnh nhạt, nhìn xuống mặt bàn, đáp: “Tôi không có công việc, tôi ở nhà.”
“Ở nhà cũng tốt, tôi muốn lấy một người vợ như cô, xinh đẹp, lại bằng lòng ở nhà, không đi làm việc.” Số 013 vừa nghe nói vậy đã cười tít mắt, nói với vẻ rất vui: “Cô yên tâm, sau này tôi sẽ nuôi cô!” Vừa nói, anh ta vừa vung bàn tay đeo chiếc đồng hồ Rolex, “Anh tuy là người không có văn hóa, nhưng lại có nhiều tiền, sau này em muốn gì, anh sẽ mua cho em, chỉ cần em lấy anh, sinh một quý tử là được!”
Toàn thân An Hạ Dao run lên, da gà nổi đầy người, ngượng ngùng nhìn số 013, nói với vẻ khó xử: “Xin lỗi anh 013, anh không phải là mẫu người mà tôi thích!”
“Xì, coi thường tôi à?” Đôi mắt ti hí của số 013 ánh lên vẻ khinh miệt: “Có mà tôi không thích cô thì có. Nhìn cô yếu ớt, gầy guộc thì biết ngay không đẻ được con trai, tạm biệt!” Nói xong, anh ta tức giận quay người bỏ đi.
An Hạ Dao đưa mắt nhìn theo anh ta đi về phía một cô gái đẫy đà, trong bụng thầm kêu lên, đúng là siêu phẩm! Chưa hết câu, thì một người đàn ông khác đã ngồi xuống trước mặt cô, tự giới thiệu: “Tên tôi là Vương Kiệt, xin hỏi, tên cô là gì?”
“An Hạ Dao!” An Hạ Dao trả lời ngắn gọn, người đàn ông trước mặt cao chừng 1m78, trông có vẻ trắng trẻo, sạch sẽ, hy vọng không làm người ta bị sốc là được.
“Cô An làm nghề gì vậy?” Vương Kiệt nhìn cô dịu dàng, hỏi.
“Nghề tự do.” Khi đi gặp “đối tượng” An Hạ Dao thường không nói mình là nhà văn, cộng tác viên của các nhà báo.
“Nghê tự do, thế có nghĩa là không có công việc?” Ánh mắt của Vương Kiệt có vẻ nghĩ ngợi, liếc nhìn về phía cô.
Từ trong ánh mắt của anh ta, An Hạ Dao nhìn thấy đôi chút khinh thường, chưa hết, Vương Kiệt tiếp tục nói với vẻ rất thoải mái, thẳng thắn: “Cô An xinh đẹp như thế này lại không có công việc, cô tới tham gia cuộc hẹn này, có phải là muốn tìm lấy một người có tiền không?”
An Hạ Dao còn chưa kịp trả lời thì Vương Kiệt đã lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc tôi là người nghèo, không nhà không xe, chắc cô sẽ không thích tôi đâu? Không vừa lòng, phải không?”
Lúc này, đến lượt An Hạ Dao trố mắt, nghề tự do thì nhất định là không có công việc sao? Còn nữa, xinh đẹp thì liên quan gì đến việc lấy người có tiền? Còn nữa, với câu sau thì không biết cô phải trả lời như thế nào?
Nếu trả lời rằng, tôi thích anh, không để ý đến việc anh không nhà không xe, OK, hãy trao đổi số may mắn của tình yêu đi, nh