
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341030
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1030 lượt.
m biển và hóng gió biển, sau đó thì đi dạo đâu đó, được không?”
Trong lòng An Hạ Dao bây giờ chỉ toàn vị ngọt ngào, cô đáp: “Vâng” một tiếng đúng như của một người vợ hiền thục.
Ngọn lửa tình yêu của An Hạ Dao bị chôn vùi trong suốt 10 năm, một khi được nhóm lên thì sẽ bùng lên rất mãnh liệt, tình cảm của cô dành cho Diệp Trí Viễn mỗi ngày một thêm ngọt ngào và nồng thắm.
Diệp Trí Viễn đã đưa An Hạ Dao tới viện bảo tàng Đàn Gió, vườn hoa Thúc Trang, Hạo Minh Viên, sau đó thấy cô có vẻ mệt anh bèn cõng cô về phòng nghỉ, rồi gọi người mang thức ăn đến và ăn trong phòng. Ăn xong, anh lại chuẩn bị nước nóng để cô tắm và giúp cô mát xa toàn thân, một lần nữa lại cùng cô trải qua những giây phút ngọt ngào!
Sáng ngày hôm sau, anh lôi cô dậy từ rất sớm, sau đó cùng nhau tới ngắm mặt trời mọc ở Nhật Quang Nham.
Buổi chiều muộn, Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao rời đảo trở về Tằng Thố An, thuê một chiếc xe đạp hai người đi vòng quanh làng, vừa đi vừa ngắm phong cảnh.
Từng làn gió biển ùa vào mơn man trên má, giữa phong cảnh bao la đầy sức cám dỗ của một vùng bán nhiệt đới và dưới tán của những rặng cây dừa, An Hạ Dao ngồi phía sau, tay ôm lấy thân hình rắn chắc của Diệp Trí Viễn, mặt áp sát vào lưng anh, dù là chỉ đi trên xe đạp nhưng cô vẫn cười rất vui và cảm thấy rằng, cuộc đời này chẳng có điều gì phải hối tiếc nữa.
Nếu tình yêu là một trạng thái, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã đang ở trong trạng thái này.
Nếu lãng mạn là một cảm giác, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã tìm thấy được cảm giác cần thiết đó.
Nếu tình yêu là một kiểu thăng hoa, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã thăng hoa đến mức cao nhất.
Trong các bước của lý thuyết thực tế, thì với họ, lúc đầu là kết hôn hồ đồ, sau đó thì mới là tình yêu điên cuồng.
Nhưng, trong các bước tình cảm thực tế, thì họ từ chỗ không hề quên nhau, đến chỗ chỉ khẽ khơi dậy là lập tức bùng lên mãnh liệt, còn tấm giấy chứng nhận kết hôn chẳng qua chỉ là ngòi nổ cho tình yêu giữa họ mà thôi. An Hạ Dao nắm tay Diệp Trí Viễn cùng đi dạo dưới tán cây dừa trên bãi cát với những làn gió biển dịu dàng, cô vẫn thấy mình như đang trong giấc mộng. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, nhưng lại cảm thấy dường như cô đã phải chờ đợi điều đó quá lâu rồi.
Trên bãi biển, các du khách người thì đang đùa nhau, người thì nhặt vỏ sò, người thì chụp ảnh…, nhưng trên mặt ai cũng mang vẻ thư thái và một nụ cười rạng rỡ.
An Hạ Dao dựa vào ngực của Diệp Trí Viễn, hai người đều cười hạnh phúc, lặng lẽ ngồi trên bãi biển, kiên nhẫn ngắm nhìn ánh nắng chiều khuất dần ở phía tây.
“Nếu như có thể được, anh thật sự muốn được cùng em dần dần già đi ở thành phố lãng mạn này…” Diệp Trí Viễn cúi đầu nhìn An Hạ Dao như đang nói một mình, “Mặc dù chúng ta sẽ rời xa thành phố này, nhưng anh sẽ cùng em già đi trong sự lãng mạn!”
Diệp Trí Viễn nói những câu này, chẳng khác nào cho An Hạ Dao nếm những giọt mật ngọt ngào, khiến cô rất vui. “Diệp Trí Viễn, em chưa nói với anh, em yêu anh, đúng không?”
Diệp Trí Viễn nâng khuôn mặt cô lên, khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô: “Chẳng phải bây giờ em đang nói với anh đó ư?”
Mặt An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, không giấu nổi vẻ thẹn thùng.
“An Hạ Dao, anh cũng yêu em!” Diệp Trí Viễn nhìn cô với ánh mắt chan chứa tình cảm, nói rõ ràng từng tiếng, tiếp đó, anh hướng về phía biển, hét rất to: “Tôi yêu An Hạ Dao, rất rất yêu!”
Những người khác trên bãi biển quay lại nhìn anh với ánh mắt tò mò, sau đó lại tiếp tục công việc đang dang dở, như thể đã quen với cách bày tỏ tình cảm kiểu này. Cũng chỉ bởi vì đây là thành phố lãng mạn.
An Hạ Dao cảm động tới mức rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy Diệp Trí Viễn, không thể tìm được lời nào có thể tả hết những xốn xang, rung động trong lòng cô lúc này.
Yêu một người, sẽ bất chấp tất cả và có những hành động điên rồ, Diệp Trí Viễn yêu rất thẳng thắn và mãnh liệt, vì thế anh không ngần ngại cho cả thế giới biết điều đó.
Trong khi chờ Diệp Trí Viễn đổi thẻ để lên máy bay thì An Hạ Dao nhận được điện thoại của Thất Hề với những lời ca cẩm: “Dao Dao, mình không còn chỗ dựa nữa, mình đã cho Cố Xuyên đi tàu suốt rồi!”
“Cái gì? Sao lại vậy?” An Hạ Dao hỏi với vẻ quan tâm, vừa mới đây còn thấy Thất Hề với Cố Xuyên rất tốt với nhau, cô đã định khi nào có thời gian rỗi thì sẽ hỏi Thất Hề xem hai người đã phát triển đến mức nào rồi, có chính thức yêu nhau hay không.
“Mình phát hiện ra rằng, trong khi theo đuổi mình, thì anh ta có quan hệ rất thân thiết với đối tượng xem mắt, vì thế mình đã cho anh ta đi tàu suốt!” Thất Hề hít một hơi thở sâu: “Mình cần phải tìm cậu để tâm sự, sao số mình lại khổ đến thế! Cậu có ở nhà không?”
“Mình đang ở Hạ Môn.”
“Sao? Sao cậu lại đi Hạ Môn?” Thất Hề kêu lên sửng sốt trong điện thoại, “Mình chưa hề nghe thấy cậu nói rằng sẽ đi du lịch ở Hạ Môn?”
An Hạ Dao nói vắn tắt về việc quyết định nhanh chóng của Diệp Trí Viễn cho Thất Hề nghe.
“Hai người các cậu điên quá rồi đấy!” Thất Hề nghe xong, bèn tổng kết: “Đúng là điên rồ quá!”