
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341023
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1023 lượt.
hông cần liên hệ nữa.” Cô gái trang điểm rất đậm tỏ vẻ không thể kiên nhẫn hơn được nữa, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không cần giữ, vớ lấy cái túi, quay người rời đi.
Nếu không phải vì chàng trai trông có vẻ nho nhã ấy cứ chăm chăm nhìn mình thì An Hạ Dao thật sự rất muốn cười thật to, chứng kiến tình huống rất kỳ cục của buổi xem mặt, cô không nén được cảm giác buồn cười, tất nhiên, tiền đề là nhân vật chính của tình huống ấy không phải là cô, đây đúng là cái kiểu vui trên nỗi buồn của người khác điển hình nhất.
Chàng trai kia bước tới trước mặt An Hạ Dao và ngồi xuống, “An Hạ Dao, có còn nhớ tôi không, Diệp Ca đây!”
An Hạ Dao thấy Diệp Ca chìa tay về phía mình, nên cũng lịch sự bắt tay, cười và nói: “Thật ra, em cũng thấy rất quen, nhưng vì bây giờ anh đeo kính nên em sợ là mình nhận nhầm, cho nên mới không gọi!”
“Khà, khà!” Diệp Ca cười: “Lâu lắm rồi không gặp. Ổn chứ?”
“Rất ổn, em sắp kết hôn rồi!” An Hạ Dao trả lời với vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, rồi hỏi tiếp: “Còn anh? Vừa rồi hình như anh đang đi xem mặt!”
Diệp Ca nhún vai vẻ bất lực: “Đúng thế.” Rồi anh nói với giọng tự trào: “Các cô gái bây giờ phần lớn khi nghe tôi nói là đi xe mô tô, ở cùng cha mẹ thì lập tức đều bỏ đi, đến cả cơ hội liên hệ lần sau cũng không cho, tôi thực sự rất đen!”
Mặc dù Diệp Ca nói có vẻ rất bất lực, nhưng thái độ thì lại không như vậy, An Hạ Dao cười phì, “Sao, nhà anh sa sút à?” Cần phải biết là, tuy gia đình Diệp Ca không phải kiểu kết hợp giữa “thương nhân và chính trị gia” như gia đình Diệp Trí Viễn, nhưng cũng thuộc loại doanh nghiệp đầu tàu trong chuỗi siêu thị XX. Mười năm nay, An Hạ Dao chưa bao giờ nghe nói các siêu thị đình đốn hoặc phải thay chủ, trong khi các tin tức về mở thêm chi nhánh hoặc tin vui khác thì thường xuyên thấy trên báo chí.
Diệp Ca cười, để lộ hàm răng trắng ngà, đáp với vẻ khiêm tốn: “Cũng tạm được, cuộc sống cũng bình bình.”
“Thế mà anh lại đi nói dối con nhà người ta rằng mình không có xe?” An Hạ Dao chớp chớp đôi mắt đen, chỉ trích nghiêm chỉnh, nếu đã không phải là sa sút, thì với nền tảng hùng hậu của nhà Diệp Ca, anh đúng là triệu phú thế hệ thứ hai đích thực, đừng nói là xe, mà phải hỏi là anh đi loại xe gì!
“Nói rất thật lòng, gần đây anh đi xe mô tô thật mà.” Diệp Ca tỏ bộ rất thật thà, lấy một chùm chìa khóa trong túi ra, đặt lên bàn, nói với vẻ buồn buồn: “Anh đâu có biết các cô gái bây giờ đều không thích xe mô tô, còn anh thì lại cảm thấy rất oách!” Nói xong, Diệp Ca bổ sung: “Hơn nữa, chiếc xe của anh cũng không hề rẻ!”
Ba chữ BMW lập tức hiện lên trong đầu An Hạ Dao, cô thấy rất kích động: “Sao anh lại giả bộ nghèo khổ thế?” Chỉ ba chữ ấy thôi cũng biết được chiếc xe ấy “rẻ” đến mức nào.
“Đâu có, chỉ là các người đẹp không cho anh cơ hội giải thích mà thôi!”
“Thế còn chuyện anh nói ở cùng với cha mẹ, không có nhà thì sao?” An Hạ Dao biết, có lẽ vì Diệp Ca thấy cô gái vừa rồi quá thực tế, nên mới cố tình trêu mà thôi, có điều đối xử như thế với đối tượng xem mặt thì không được.
“Anh đâu có nói là không có nhà.” Diệp Ca đáp, càng với vẻ vô tội hơn, “Anh chỉ nói ở cùng với cha mẹ, có điều đó là tại biệt thự ở hoa viên đảo XX.”
An Hạ Dao há hốc miệng: “Những biệt thự ở đó chẳng khác gì đại trang viên, diện tích chắc phải hàng ngàn mét trở lên?”
“Cũng gần như vậy.”
“Diệp Ca, bây giờ anh làm gì?” An Hạ Dao thấy Diệp Ca gật đầu, xác nhận một lần nữa rằng anh là triệu phú thế hệ thứ hai, thì tò mò hỏi.
“Bác sĩ.” Diệp Ca cười dịu dàng, “Ở Bệnh viện Chăm sóc, sức khỏe bà mẹ và trẻ em.”
“Sao cơ? Anh là bác sĩ Khoa sản?” An Hạ Dao buột miệng kêu lên, trong đầu nghĩ tới đủ chuyện YY.
Diệp Ca khẽ ho vì bị sặc, vội giải thích: “Không phải, ở Khoa nhi của Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.”
An Hạ Dao “Ồ” một tiếng, trong bụng thầm nghĩ, Diệp Ca đúng là hơi “quái”. Bác sĩ có lẽ phải đạo mạo, quy củ và nho nhã, còn Diệp Ca, tuy vẻ ngoài thì nho nhã nhưng lại đi xe mô tô, không có vẻ gì của một bác sĩ cẩn trọng, hơn nữa, anh là triệu phú thế hệ thứ hai, không dựa vào cha mẹ, cũng không kế tục nghề của gia tộc mà lại tới làm bác sĩ của Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em. An Hạ Dao thực sự sửng sốt, có điều vẫn còn may, Diệp Ca là bác sĩ khoa nhi chứ không phải là bác sĩ khoa sản, nếu không thì cô càng sửng sốt hơn.
Diệp Ca nhấc cốc nước trắng trên bàn lên, uống một ngụm, nhướn mày hỏi An Hạ Dao: “Em nói là sắp kết hôn rồi, chồng em làm gì vậy?”
An Hạ Dao chớp mắt, đáp có phần ngượng ngùng: “Thật ra, anh cũng đã biết chồng em rồi!”
“Thế sao? Là ai vậy?” Diệp Ca tò mò hỏi.
“Diệp Trí Viễn!”
Diệp Ca không khỏi ngạc nhiên. Trong câu chuyện giữa An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn, anh đã từng làm bia đỡ đạn, tất nhiên anh rất rõ toàn bộ sự việc xảy ra 10 năm trước, không những được chứng kiến cảnh chia tay quyết liệt giữa An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn mà còn bị Diệp Trí Viễn đánh cho. Sau khi hai người ấy chia tay, với tư cách là sứ giả bảo vệ, anh đã ở bên An Hạ Dao một thời gian, giúp cô làm lành vết thương tình