
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341022
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1022 lượt.
ểu thuyết không?”
“Sao cơ? Anh cũng biết à?” Đến lượt An Hạ Dao ngạc nhiên, nhìn Diệp Ca bằng ánh mắt thăm dò, nghi hoặc, không lẽ anh ấy cũng đọc tiểu thuyết tình yêu? Vì thường thì đàn ông không thích đọc những loại tiểu thuyết như vậy.
Diệp Ca nắm tay lại, khẽ mỉm cười: “Em đừng có nhìn anh bằng ánh mắt ấy, anh không đọc tiểu thuyết tình yêu, là cô cháu gái của anh rất mê Thất Hề, lần trước khi Thất Hề đến cuộc giao lưu và ký tặng sách cho độc giả ở X, nó không đi được nên cứ nhất quyết bắt anh đi mua giúp nó một cuốn sách có chữ ký của Thất Hề, vì thế anh mới biết cô ấy.”
“Thế là anh đã gặp mặt Thất Hề rồi?” Mắt của An Hạ Dao sáng bừng lên, “Anh có cảm thấy cô ấy hợp với anh không?”
“Anh chẳng có ý gì!” Diệp Trí Viễn lên tiếng, giọng nói cũng rất khó nghe: “An Hạ Dao, đây là anh học khóa trên của em à?” Đáng ghét, đây rõ ràng là tình địch của mình!
Tuy giọng nói của Diệp Trí Viễn rất không dễ nghe, thái độ cũng không được lịch sự, nhưng Diệp Ca vẫn nở nụ cười rất khoan dung, gật đầu chào: “Anh khỏe chứ, Diệp Trí Viễn.”
“Tôi vốn rất khỏe, nhưng nhìn thấy anh thì không khỏe nữa.” Diệp Trí Viễn đáp bằng một câu không lịch sự. Không thể trách anh là thiếu điềm tĩnh, cũng không thể trách anh là quá ngang ngạnh, bởi vì, nhìn thấy Diệp Ca là anh lập tức nghĩ đến chuyện 10 năm trước, An Hạ Dao và Diệp Ca đã hôn nhau, sau đó An Hạ Dao cắm sừng và rời bỏ anh. Mười năm rồi mà Diệp Trí Viễn vẫn còn cảm thấy dường như chiếc sừng ấy vẫn đang ở trên đầu mình.
An Hạ Dao không nghĩ là Diệp Trí Viễn lại phản ứng gay gắt như vậy, không hề giấu giếm thái độ không vui, thậm chí còn rất không lịch sự, nên cô đưa mắt nhìn Diệp Ca với vẻ áy náy, rồi kéo Diệp Trí Viễn, nói với vẻ giận dữ: “Diệp Trí Viễn, anh uống nhầm thuốc à?”
“Em mới là người uống nhầm thuốc.” Diệp Trí Viễn đáp lại, cũng bằng giọng không vui, trong lòng càng nghĩ càng thấy giận sôi lên, An Hạ Dao lại ra mặt bênh vực Diệp Ca, khiến cho cơn ghen trong anh càng nổi lên.
Nhìn vẻ bối rối của An Hạ Dao, Diệp Ca biết mình là nguyên nhân của sự việc này, vì vậy đứng dậy cáo từ: “An Hạ Dao, anh về trước đây, liên lạc sau nhé.”
Diệp Trí Viễn nhìn theo lưng Diệp Ca với ánh mắt lạnh lùng, mãi cho tới khi Diệp Ca ra khỏi quán cà phê, mới quay mặt lại nhìn An Hạ Dao, nói bằng giọng vừa ghen tuông vừa châm biếm gay gắt: “Hẹn gặp người yêu cũ, cảm giác thế nào?”
An Hạ Dao nhận thấy vẻ chua chát trong lời của Diệp Trí Viễn, biết là anh đang ghen, nên không muốn chấp với anh, “Anh đừng ăn nói linh tinh.”
“Anh ăn nói linh tinh?” Diệp Trí Viễn cười khẩy, lên vẻ châm biếm: “Ngày trước, chẳng phải là em có tình cảm với anh ta nên mới đá anh đó sao? Bây giờ quay lại với anh rồi nhưng vẫn nhớ anh ta à? Định khôi phục lại tình xưa nghĩa cũ với anh ta rồi đá anh lần nữa phải không?”
“Diệp Trí Viễn, ghen thì cũng phải có giới hạn. Anh đừng có suy diễn linh tinh và nói năng linh tinh nữa được không?” An Hạ Dao nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn, nói: “Nhắc đến chuyện hồi trước, là em đá anh thì sao?”
Diệp Trí Viễn không nói gì nữa, hai môi mím chặt lại, nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt buồn bã, một hồi lâu sau mới nói: “Đúng thế, em đá anh thì đã sao? Đã 10 năm rồi mà anh lại vẫn cứ cum cúp theo đuổi em! Anh đúng là đồ hèn, phải không?”
An Hạ Dao mở to mắt, không biết nên đón nhận câu nói này của Diệp Trí Viễn như thế nào, định giải thích nhưng cơn nghẹn ngào đã dâng lên cổ, không sao thốt được lên lời.
“An Hạ Dao, em thích làm gì thì làm, tôi không cần đến em nữa!” Diệp Trí Viễn nói xong, đứng ngay dậy, sải bước rời đi.
An Hạ Dao ngồi trơ tại chỗ, nhìn theo bóng Diệp Trí Viễn bỏ đi không ngoái lại, sống mũi chợt cay cay, nước mắt tuôn lã chã. Không thể nói rõ đó là cảm giác tủi thân hay uất ức, chỉ thấy trong lòng rất buồn, rất đau và rất trống trải. Thực ra, cô rất muốn gọi Diệp Trí Viễn đứng lại, rất muốn giải thích với anh, 10 năm trước cô bỏ anh hoàn toàn không phải vì Diệp Ca rất tốt, mà là vì Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đã có những cử chỉ thân thiết không rõ ràng, hôm nay gặp Diệp Ca ở đây chỉ là sự tình cờ. Nhưng, đôi chân của cô dường như đã bị đóng đinh, không sao nhấc bước lên được.
Diệp Trí Viễn đi nhanh ra khỏi quán cà phê, ngồi lên xe, cắm chìa khóa vào ổ, cho máy nổ nhưng không lái xe đi ngay mà chờ một lúc, song không thấy An Hạ Dao đuổi theo, anh chau mày, đấm mạnh xuống vô lăng, và cuối cùng nhấn ga cho xe lao vọt đi.
An Hạ Dao lê bước chân nặng nề, ôm chiếc máy vi tính trở về nhà, tất nhiên không phải là về ngôi nhà của cô và Diệp Trí Viễn mà là về nhà ông bà An, về nhà mẹ đẻ của cô.
Ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tỏa xuống, khiến bóng cô đổ dài, cô đơn. Nước mắt cứ rưng rưng, cô hít một hơi sâu, cố nén rồi khẽ mỉm cười: “Diệp Trí Viễn, anh không cần em nữa, thì em cũng chẳng cần anh!” Chỉ có điều, nụ cười ấy chứa đựng những giọt nước mắt.
Khi An Hạ Dao về đến nhà thì ông An đi vắng, bà An đang dán mắt vào màn hình ti vi, dõi theo bộ phim Hàn Quốc. Bà đưa mắt nhìn An Hạ Dao xong lại nhìn về phía sau lưng cô, h