
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341002
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1002 lượt.
gữ Nhụy gửi cho mình đấy.”
Thất Hề bán tín bán nghi mở máy điện thoại của An Hạ Dao, trong đó đúng là có ảnh Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn đang nằm rất thân thiết với nhau trên giường, tuy không phải là ảnh màu, nhưng ngụ ý của nó thì đã rõ.
Thất Hề đưa trả máy cho An Hạ Dao, hỏi với vẻ lo lắng: “Vậy, bây giờ cậu định sẽ giải quyết như thế nào?”
“Đầu óc mình hiện đang rất rối ren, mình cũng chưa biết nên giải quyết như thế nào.” An Hạ Dao dựa vào Thất Hề vẻ mệt mỏi, “Mình đã nghĩ suốt một đêm, nhưng chẳng nghĩ ra được điều gì cả. Bây giờ mình rất mệt, rất buồn ngủ, mình chỉ muốn ngủ thôi.”
Thất Hề dịu dàng vỗ vai An Hạ Dao, “Cậu cứ yên tâm, chuyện đâu còn có đó, không có cách thì cũng tìm ra cách!”
An Hạ Dao từ từ khép đôi mắt cay xè lại, mặc cho nỗi đau trong lòng dâng lên.
Vào đến phòng của khách sạn, An Hạ Dao nằm xuống và ngủ.
Thất Hề nhìn điệu bộ mệt mỏi của An Hạ Dao, không nói gì nữa mà mở điện thoại đọc sách, định chờ đến khi An Hạ Dao tỉnh dậy thì sẽ tiếp tục nói chuyện với cô, dù gì với tình hình hiện tại của An Hạ Dao, cô không dám để bạn ở lại một mình.
Mãi cho đến khi đèn đường ngoài phố bật sáng thì An Hạ Dao mới uể oải ngáp và tỉnh dậy, nhìn thấy Thất Hề đang ngủ gật bên cạnh, trong lòng không khỏi thấy cảm động. Có những lúc, những người bạn gái cứng rắn còn đáng dựa hơn cả đàn ông. Cô rón rén rửa ráy một lúc, khi trở ra vẻ mặt tuy không vui vẻ hơn nhưng dù sao cũng đã đỡ phần nhợt nhạt hơn khuôn mặt như sắp chết lúc sáng.
Thất Hề cũng vươn người tỉnh dậy, tuy đôi mắt vẫn đỏ lên vì buồn ngủ, cô nói với An Hạ Dao: “Dao Dao, mình đã gọi thức ăn bên ngoài rồi, ngày mai mình sẽ hầm cho cậu một ít canh gà. Sắc mặt cậu xấu quá, phải bồi bổ thôi.”
An Hạ Dao cười đau khổ, gật đầu: “Thất Hề, cảm ơn cậu.”
“Được rồi, bây giờ rồi mà vẫn còn khách sáo với mình thế sao?” Thất Hề trề môi làm bộ giận dữ: “Còn nữa, cậu đang buồn, không cười được thì đừng cười, cười gì mà trông còn xấu hơn cả khóc!”
Nhìn thấy một bàn thức ăn đầy mà Thất Hề đã gọi, nhưng An Hạ Dao chẳng thấy muốn ăn gì, cô bê bát lên, nhấm nháp như đếm từng hạt cơm.
Thất Hề thấy vậy, sau một hồi im lặng, đặt đũa xuống nhìn An Hạ Dao: “Dao Dao, cậu không muốn ăn? Không thích những món ăn này à?”
“Mình thực sự là không muốn ăn.”
“Không muốn ăn thì cũng phải ăn. Cậu không muốn ăn, nhưng đứa bé trong bụng thì cần ăn, nếu không đủ dinh dưỡng thì làm thế nào?” Thất Hề gắp một ít thịt vào trong bát của An Hạ Dao, nói: “Cậu có thể giày vò đàn ông, thậm chí có thể giày vò mình về tình cảm, tinh thần, nhưng không được hành hạ mình, hành hạ cái dạ dày của mình, bởi vì mỗi một cơ quan trong cơ thể cậu, bao gồm mỗi một lỗ chân lông, đều là của cha mẹ ban cho, nó không phải là của cậu. Nếu cậu bị đau ốm, cha mẹ cậu sẽ phải đau lòng biết bao.”
An Hạ Dao biết, Thất Hề muốn an ủi cô, nên gật đầu: “Mình biết rồi.” Nói xong, cố ép mình phải ăn.
Ăn uống và thu dọn xong, Thất Hề nhìn đồng hồ thì cũng đã là hơn 9 giờ, An Hạ Dao lại trở lại vẻ thẫn thờ như lúc trước, Thất Hề đã định về nhưng rồi lại không dám. Cô lặng lẽ ngồi bên An Hạ Dao.
An Hạ Dao đứng bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời sao dày đặc, khẽ nói: “Sự chờ đợi thật không dễ dàng, còn việc gây tổn thương thì lại hết sức dễ dàng.”
Cô đã dùng khoảng trống tình cảm trong 10 năm để giữ vững trái tim mình, để chờ đợi người đến lột bỏ vỏ ngoài cứng cỏi của mình, khó khăn lắm tình cảm giữ trong lòng mới được thăng hoa, nhưng chưa kịp vui mừng vì niềm hạnh phúc ấy thì đã gặp phải sóng gió.
An Hạ Dao ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm và dặn lại: “Cậu không được nói cho anh ấy biết là mình đang ở đây, không được nói cho anh ấy biết là mình đã có thai đấy.”
Thất Hề gật đầu, kéo cửa lại, thở dài, trong bụng thầm cầu khẩn, hy vọng rằng An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn có thể vượt qua thử thách này.
An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn là đôi vợ chồng có mai mối, được hai bên cha mẹ đồng ý và luật pháp công nhận, nếu muốn chia tay cũng không dễ dàng như vậy, chỉ có điều, An Hạ Dao gặp lại nữ thần hoàn mỹ Lộ Ngữ Nhụy là lại thấy tự ti, buồn bã, sau đó bỏ đi. Ngoài an ủi, động viên giúp bạn vượt qua sự tự ti, dũng cảm đối diện với chuyện này, Thất Hề không mong muốn những chuyện không hay xảy ra với bạn, mà mong muốn rằng qua chuyện này An Hạ Dao có thể loại bỏ bất cứ hậu họa nào.
Đời người, nói rằng dài cũng chẳng dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nếu An Hạ Dao không chữa được tật hễ cứ gặp Lộ Ngữ Nhụy thì lại co người lại, thì sau này sẽ còn gặp nhiều phiền phức hơn nữa, vì nếu Lộ Ngữ Nhụy còn sống thì chuyện có thể gặp lại cô ta bất cứ lúc nào là điều không tránh khỏi.
Cho dù An Hạ Dao đã tận mắt nhìn thấy Diệp Trí Viễn lén lút hẹn gặp với Lộ Ngữ Nhụy ở khách sạn, cho dù An Hạ Dao đã đưa cho cô xem bức ảnh mà Lộ Ngữ Nhụy chụp cảnh thân thiết giữa cô ta với Diệp Trí Viễn và gửi cho An Hạ Dao, thì Thất Hề vẫn cảm thấy rằng, giữa Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn cũng không có bất cứ sự thân thiết nào