
Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em
Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian
Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341662
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1662 lượt.
sinh về, tôi sẽ nói lại với ông ấy".
Hai người xuống lầu rồi mạnh ai nấy đi. Lâm Hữu Nam vẫy một chiếc taxi bên đường, leo lên xe rồi bỏ đi.
Vu Tiệp đi đến trạm xe phía dối diên. Sống ở một thành phố lớn cũng tiện lợi thạt, xe buýt về nhà cũng phải đến mười một giờ khuya mới hết, cho nên ngày nào cô cũng có thể ngồi xe về nhà.
Vu tiệp ngồi trong xe, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, khu phố phồn hoa vẫn còn náo nhiệt, đã chín giờ hơn mà trên đường vẫn còn rất nhiều người đang tấp nập.
Chiếc xe buýt chậm rãi khởi động, cô hững hờ quay lại nhìn, chợt thấy phía bên kia đường một chiếc xe hơi nhỏ màu xám bạc đang dừng lại, bỗng cô có cảm giác như nhìn thấy chiếc xe đó ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Vu Tiệp lắc đầu, chắc là mình nhớ nhầm rồi. Còn cái cậu Lâm Hữu Nam kia, cô phải nghĩ cách nào đó để bắt cậu ta ngoan ngoãn học hành mới được.
Cô bị thuốc rồi
Vu Tiệp dạo gần đây trở nên vô cùng bận rộn, người trong nhà cũng chẳng biết cô đang làm gì. Tuy rằng cô có báo cáo là đang cùng một người bạn học làm thực tập hè.
Bố mẹ thấy cô ngày nào cũng đúng mười giờ là về nhà, cũng chỉ cằn nhằn vài lần rồi thôi, thấy rằng con gái lớn rồi, chắc cũng hiểu rõ phải làm gì, cho nên cũng không còn quản thúc gắt gao nữa.
Một quán bar nào đó, Vu Tiệp nhìn đám người xô bồ bên ngoài, trong lòng do dự đấu tranh mãi, có nên vào đó không nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại ra.
Tấn Tuyên bước ra khỏi nhà vệ sinh của quán bar, cảm thấy rất là khinh thường, vì nghĩ đến lúc nãy trong nhà vệ sinh, nhìn thấy một cặp con trai cùng dịu nhau vào một căn phòng, một lúc sau bên trong vẳng ra tiếng rên rỉ đứt quãng, không cần đoán cũng biết là đang xảy ra chuyện gì. Xã hội bây giờ bị sao thế này? Bọn nó mới bao lớn mà đã là Gay? Thật chẳng nghĩ ra, nếu bị cha mẹ của mình phát hiện, họ sẽ nghĩ thế nào đây?
Tấn Tuyên lắc đầu, trẻ con bây giờ thiếu sự quan tâm chăm sóc thật.
Tấn Tuyên đi về phía chỗ ngồi, hôm nay đến đây cùng Lâm Ngữ Âm. Ngữ Âm mới về nước, rất thích không khí ở quán bar, tuy cô nàng cứ oán thán âm nhạc quán bar ở trong nước quá quê mùa, rượu Tây cũng không chính gốc, nhưng ít nhất cũng khiến cô nàng hứng thú đến chơi.
“Tuyên, đây, vừa rót cho anh này.” Lâm Ngữ Âm thấy anh quay lại bèn đưa cho anh một cốc Chivas.
Tấn Tuyên nhìn cốc rượu Tây đó, chạm cốc với cô, anh rất thích sự phóng khoáng đó, tuy có lúc cô nàng cũng kiêu kỳ đỏng đảnh, nhưng không có sự giả tạo của các cô gái trong nước, thích hay ghét đều biểu hiện ra trên mặt, có lúc nổi cơn cũng rất giống cô mèo hoang nhỏ Tiểu Tiệp.
“Đứng dậy nhảy đi.” Lâm Ngữ Âm kéo Tấn Tuyên dậy, vòng ôm lấy cổ anh, lắc lư eo và hông theo điệu nhạc.
Tấn Tuyên cười khẽ rồi ôm lấy cô lắc lư trong gian ngồi của mình.
Tấn Tuyên đảo mắt nhìn khắp quán bar, những con người nhiệt tình đang thả sức theo âm nhạc, dưới bóng đêm, rất nhiều người với sự giả tạo vờ vịt vào ban ngày, và những góc tối tăm trong tâm hồn, giờ đây đều đang tìm một cơ hội cho mình ở nơi chật chội và vẩn đục này.
Tấn Tuyên chớp chớp mắt, không phải là anh đang hoa mắt đấy chứ, người vừa nãy sao giống Vu Tiệp đến thế? Tấn Tuyên cố gắng mở to mắt nhìn về hướng đó, ánh đèn vàng vọt tối tăm đang chiếu lập lòe trên những người thân người đang điên cuồng nhảy nhót.
Đâu rồi? Hình như vừa nãy anh thật sự nhìn thấy Vu Tiệp mà. Không thể nào, Tiểu Tiệp đời nào đến những nơi thế này, trước kia khi anh nói đưa cô đến đây chơi, mặt cô liền sa sầm lại, cô ghét nhất là những nơi hỗn loạn như thế này.
“Sao thế?” Lâm Ngữ Âm nhận ra sự im lặng của anh.
“Không có gì.” Anh ôm chặt lấy eo cô tiếp tục chìm đắm vào âm nhạc, trong lòng cũng tự giễu cợt mình đã suy nghĩ lung tung, từ lần trước gặp Tiểu Tiệp đến nay đã hơn một tuần không gặp lại cô rồi, nhớ đến vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của cô, chắc chắn là anh đã suy nghĩ quá nhiều nên mới hoa mắt đây mà.
Vu Tiệp nhìn thấy người cô cần tìm qua lớp cửa kính phòng B8, Lâm Hựu Nam, học sinh của cô.
Hôm nay cậu ta nói có việc, không muốn học, nên cô mới không đến nhà họ Lâm. Nhưng không ngờ đến tối cậu ta lại đột ngột gọi điện, nói cậu ta bị bạn bè chơi ác, giờ đang ở quán bar không có tiền trả, nhờ cô đến tiếp cứu, còn dặn dò cô không được nói cho người nhà cậu ta biết.
Tuy cô vẫn có chút do dự, nhưng dù gì cậu ta cũng là học sinh của cô, cũng chỉ là một cậu bé mười bảy tuổi, thế là mủi lòng, quyết định đích thân đến cứu.
Vu Tiệp đẩy cửa bước vào, trong phòng ngoài Lâm Hựu Nam ra còn có hai cậu bé khác nữa, đều khoảng mười bảy mười tám tuổi, âm nhạc trong phòng khác với ngoài sảnh, tuy đều là thứ nhạc dance cuồng loạn, nhưng trong phòng nghe ra cũng khá dễ chịu, cảm giác thoải mái hơn.
Lâm Hựu Nam vừa nhìn thấy cô, đôi mắt đã phát sáng: “Cuối cùng chị đã đến.”
“Có sao không? Tôi đi thanh toán tiền với cậu.” Vu Tiệp cau mày hỏi.
“Không sao, không sao, vừa may gặp được mấy người bạn, đã giải quyết ổn thỏa rồi.” Lâm Hựu Nam cười