XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Tác giả: Hồ Ly Đi Ngang Qua

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341382

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1382 lượt.

"Đừng như vậy...... Ừm........ Đau .........A........."
Giọng nói mềm mại như nước truyền đến, cả người Lâm Thư chấn động, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng trong cuốn tiểu thuyết, cô đọc ngày hôm qua.
Chính là cảnh một cô gái rên rỉ đầy ham muốn, kiều mị ướt át, chỉ tiếc người đàn ông phúc hắc kia hình như đã hiểu lầm, anh ta làm đau cô gái.Thât là ngược tâm ngược thân, cô đọc đến hai mắt lưng tròng, mãi đến ba giờ sáng mới mang theo đôi mắt nặng trĩu sưng lên như trái đào, tê tâm phế liệt đi ngủ.
Vậy nên, ngay ba giây sau khi thức giấc Lâm Thư liền sử dụng trí tưởng tượng mơ mộng của mình, quyết định thức dậy để đón ánh mặt trời đầu tiên, mở mắt ra, nằm nhoài trên giường nhìn xuống.
"Mới sáng sớm, người nào gào thét nhộn nhạo vậy?"
"Cậu, cậu....." Muốn so sánh sự độc miệng giữa Lâm Thư và Tiếu Đồng, chẳng khác nào mang bánh bao thịt đi đánh chó, một đi không trở về! Lâm Thư đơn giản "Lướt đi" một cái, chui vào ổ chăn, trốn vào góc tối trồng nấm.
"Nói chuyện nghiêm túc đi, cậu thực sự không lên lớp tiết của Tô Mặc sao?" Tiếu Đồng luôn cảm thấy việc cãi nhau với Lâm Thư không phải là thách thức, bình thường cũng không gây sự.
"Tô Mặc là ai?" sau khi tìm kiếm cái tên này trong đầu không có kết quả gì, Lâm Thư cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.
Tiết Băng nghe thấy cái tên Tô Mặc, hai mắt lập tức sáng lên, giống như chó con bị đói bụng vài ngày, đột nhiên nhìn thấy khúc xương, "Tô Mặc thực sự là cực phẩm nhân gian nha".
Mấy kẻ háo sắc này ở trong ký túc xá đã ba năm "Cấu kết với nhau làm việc xấu", đối với mỗi một biểu hiện, một động tác của Tiết Băng, Lâm Thư đã quá quen thuộc. Mỗi khi Tiết Băng ở trong trường học phát hiện ra một mĩ nam nào đó, sẽ luôn luôn cảm khái một câu: "XX là cực phẩm nhân gian". Mà khiến cho cô ấy có thể dùng đến hai chữ "Thực sự", cho đến bây giờ chỉ có một người này.
"Đã qua hơn nửa học kỳ, không ngờ đến bây giờ cậu vẫn không biết Tô Mặc" Ánh mắt Tiết Băng tràn đầy trách cứ.
Lâm Thư giật mình, ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, Tô Mặc là nhân vật lớn cỡ nào? Cô đưa ánh mắt hoang mang chưa tỉnh ngủ hẳn nhìn Liễu Yên Nhiên: "Tớ cần phải biết anh ta sao?"
"Tuần sau là tuần thứ 14 của năm học, là tuần thứ ba học môn tự chọn, tới bây giờ cậu vẫn tin rằng, cậu chỉ cần gặp qua một người sẽ nhớ ngay người đó?" Tiếu Đồng phát ra giọng nói lạnh lẽo, khiến mồ hôi lạnh của Lâm Thư túa ra liên tục, sám hối một cách sâu sắc.
"Tô Mặc là thầy giáo môn tự chọn của chúng ta" Liễu Yên Nhiên tốt bụng nhắc nhở.
Lớp học tự chọn..... A! Cô nhớ ra rồi.
Bây giờ đã là học kỳ hai năm thứ ba đại học, đến năm thứ tư, phần lớn thời gian đều là đi thực tập ở bên ngoài, rất ít khi về trường. Vì vậy, môn học tự chọn này coi như là môn học cuối cùng ở đại học.
Lúc chọn môn học, Cô chọn trái chọn phải, do dự mãi, cuối cùng quyết định phải nâng cao cảm xúc của bản thân bằng cách lấy môn nhân văn làm mục tiêu.
Không ngờ, lúc có kết quả đăng ký môn học, vừa hỏi, ba người kia cũng đều nhất trí cùng chọn môn học đó.
Nghe xong tin này, cô liền ngây ra không hiểu gì, trong ký túc xá ba người này từ trước đến nay đều không thích học môn nhân văn nhạt nhẽo này, trong mắt các cô ấy những thanh niên làm văn nghệ là những người khó hiểu nhất thế giới.
Tiếu Đồng từng nói: "Lâm Thư, cậu lại kẻ hai nhị (1) cũng có sắc có hương, còn đám người kia cũng là những kẻ hai nhị, nhưng chỉ biết làm bộ làm tịch" Lâm Thư cảm thấy rất an ủi, bởi vì đó là lần đầu tiên Tiếu Đồng khích lệ cô.
(1): Tiếng lóng của tiếng Trung ý chỉ sự ngốc nghế, ngu đần.
"Sao các cậu đều chọn học môn này........" Lâm Thư vô cùng kinh ngạc, giương ánh mắt tràn đầy khinh bỉ hỏi.
"Cậu không biết là xác suất đăng ký được môn học này là một phần hai mươi sao? Tớ đoán chắc toàn bộ vận nay trong học kỳ này của chúng ta đều dồn vào lần này, mới có vận cứt chó như vậy." Tiếu Đồng vẫn đang mừng rỡ như điên không thể tự kiềm chế.
Không cần......... cái gì mà xác suất chứ. Lâm Thư hoàn toàn không để ý tới, nhưng may mắn cần phải dùng trong những lúc quan trọng, cô thực sự không muốn lãng phí may mắn trong học kỳ cuối như thế này, Lâm Thư trong lòng kêu lên một tiếng.
Đáng tiếc, ba người phụ nữ kia hoàn toàn không để ý tới tâm trạng bi phẫn của cô, khí thế thảo luận sôi nổi ngất trời: "Nghe nói anh ta tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, mới về nước..."
"Còn nữa, anh ta chưa đầy ba mươi tuổi, mà đã trở thành giáo sư rồi"
"Nghe mấy chị khóa trên nói, anh ta chưa bao giờ điểm danh, nhưng làm gì có ai lại ngốc như thế, đi vắng mặt trong giờ của anh ta "
"Đúng rồi, đúng rồi, phải biết rằng........ Chẹp chẹp". Sau đó các cô ấy nói gì nữa, Lâm Thư một chút cũng không nghe thấy, nhưng một câu: "Chưa bao giờ điểm danh" đã khắc sâu vào trong lòng cô, bỗng nhiên cảm thấy may mắn này dùng hết cũng rất đáng, ở trong đại học gặp được một thầy giáo không bao giờ điểm danh thực sự giống như từ trên trời rơi xuống chiếc bánh có nhân vậy.
Lâm Thư chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đi học, tr