Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Tác giả: Hồ Ly Đi Ngang Qua

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341383

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1383 lượt.

âm Thư đỏ mắt: "Cậu, cậu......."
"Em sinh viên kia, lúc lên lớp nên kiềm chế sự cuồng nhiệt trong lòng một chút". Phía trước truyền đến giọng nói dứt khoát trong trẻo, nhàn nhạt, giống như tiếng ngọc vỡ.
Trong chớp mắt, phòng học vừa mới đang sôi trào, liền yên tĩnh trở lại, hơn một trăm ánh mắt cùng lúc quét qua, Lâm Thư nuốt một ngụm nước bọt, áp lực khổng lồ trên đầu, ngẩng đầu nhìn bục giảng, một góc bốn lăm độ.
Một người toàn thân vàng nhạt cùng với ghim gài của chiếc áo gió làm nổi bật lên dáng người thon dài, tao nhã cầm tài liệu giảng dậy, cho dù khẽ nhíu mày, cũng không mất phong độ. Mái tóc mềm mại trên trán đâu vào đấy, tuy cặp kính che khuất đôi mắt kia, nhưng khóe mắt đuôi mày đen như mực cổ. Lâm Thư lập tức nghĩ đến những người thư sinh tuấn mỹ có một không hai trong tiểu thuyết cổ đại, mặc dù gầy yếu, nhưng đứng ở chỗ nào, chỗ đó tự nhiên sẽ trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.
Trong tích tắc đó Lâm Thư liền hiểu ra vì sao các bạn phòng mình lại "Điên cuồng" như vậy.
Đúng là.....
"Em sinh viên kia, mời em ngồi xuống, mặc dù tôi có thể hiểu tâm trạng phấn khích của em sau khi gặp giáo viên....." Tô Mặc hơi nghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng mà, tôi muốn vào học rồi"
Khóe miệng mỉm cười của anh không biết cố ý hay vô tình khiến "thần hồn điên đảo" của cô lần lượt "triệu hồi", cuối cùng tinh thần cũng trở lại, lặng lẽ ngồi xuống, vùi mặt giữa hai cánh tay.
Như thế này, thật là mất mặt, quá mất mặt ....
Lâm Thư ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, quả nhiên, trai đẹp lên lớp, thực sự là không thể tùy tiện trốn, bởi vì sẽ có Sailor Moon đại biểu ánh trăng trừng phạt bạn!






Lâm Thư ủ rũ gục mặt xuống bàn, nửa người nằm nhoài ra bàn, cố hết sức co người lại giảm thiểu sự lấn chiếm của bản thân trong không gian nhỏ bé của lớp học.
Do những tiết học trước không nghe giảng, cô chỉ đại khái biết Tô Mặc đang nói đến một trong những điểm đặc sắc lớn nhất trong triều đại nhà Minh là ...... thái giám.
Nhắc tới thái giám, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là bộ phim "Long Môn phi giáp" vừa xem cách đây mấy ngày. Tạo hình của Hoa Lan Chỉ trong cảnh đi săn trong mưa vô cùng quyến rũ thực sự khiến cho Lâm Thư muốn ngưng mà không được, YY suốt cả một ngày, làm cho bong bóng màu hồng bay đầy trong không khí ký túc xá.
Trốn ở góc phòng, Lâm Thư cười ha ha, Tiết Băng sợ tới mức khẽ run rẩy, quay đầu lại đúng lúc thấy cô đang cắn móng tay, hai mắt phát ra ánh sáng xanh, dáng vẻ giống như đang chìm đắm trong thế giới riêng của chính mình.
Tiết Băng lắc đầu, Tiếu Đồng nói đúng, quả nhiên những người bình thường không có cách gì theo kịp.
Cô dám lấy tất cả may mắn của học kỳ này đảm bảo, trong giây phút đó, cô nhìn thấy tia sáng trắng chợt lóe lên, xẹt qua chiếc kính mắt của Tô Mặc, đó là tia sáng phá hoại hòa bình và phát triển của thế giới, đi ngược với lương tri và chính nghĩa........ Tia sáng gian tà!
Đột nhiên, mí mắt phải giật giật, trong lòng Lâm Thư xuất hiện sự bất an. Giống như đối với nguy hiểm, cô luôn có thể linh cảm được. Cô tự tin gọi đó là trực giác của phụ nữ, nhưng Tiếu Đồng lại rất sẵn lòng dùng một câu nói như này để hình dung: Đấy giống như là động vật nhỏ bé đối mặt với động vật ăn thịt hung ác thì kinh ngạc nhận rõ được sức lực kinh người......
Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn cảm thấy linh cảm đó rất chính xác.
Chỉ thấy Tô Mặc đẩy kính mắt, nói: "Em sinh viên kia, mời em nhắc lại về những điều tôi đã nói ở tiết trước, Lưu Cẩn, Ngụy Trung Hiền những thái giám này mặc dù có quyền hành nghiêng ngả một thời, nhưng vì sao đến cuối cùng lại có kết cục thê lương?"
Anh ta cố ý! Tô Mặc thằng nhãi này chắc chắn đã phát hiện cô không lên lớp những tiết trước, nên mới hỏi câu này! Nếu mà cô nhắc lại được những vấn đề ở tiết trước thì đúng là có quỷ!
Lâm Thư nhìn chằm chằm một góc tối tăm nào đó trên bục giảng, chuẩn bị giả chết cho qua chuyện, bình thường khi giáo viên thấy học trò của mình sau năm giây vẫn không trả lời được câu hỏi, không phải đều nói một câu "Ngồi xuống" sao?
Năm, sáu, bảy....... Lâm Thư trong lòng lo lắng như lửa đốt, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái, không ngờ, anh ta cũng đang thoải mái nhàn nhã nhìn lại cô, dáng vẻ rất chờ đợi giống như không trả lời được chắc chắn không bỏ qua.
Cuối cùng cô hiểu ra, Tô Mặc có chỗ nào đó không giống với một giáo viên bình thường....... Anh ta tuyệt đối là siêu cực phẩm a!
Dù sao Tiết Băng cũng có chút lương tâm, không dấu vết kéo Lâm Thư, tạo khẩu hình miệng giống như nói: Ngoài việc quyền lực của nhà vua bị hạ thấp xuống, thì còn có dân chúng khó khăn.
Đối với hành động giúp đỡ trượng nghĩa của Tiết Băng, Lâm Thư hết sức vui mừng, sắp xếp lại suy nghĩ, những tên hoạn quan này không an phận thủ thường hầu hạ hoàng đế, lại luôn đi tranh quyền đoạt thế, làm hại dân chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, hành vi như vậy quả thực vô nhân đạo!
Sau khi nghĩ thông suốt, cô mỉm cười ưỡn ngực, khiêu khích l