
Tác giả: Liêu Uyển Hồng
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341206
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1206 lượt.
của Lancer, Tuyết Nhung bỗng có linh cảm chẳng lành. Dường như sắp có một chuyện gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra. Liệu có phải anh ấy lại có trò trêu chọc cô vào ngày đầu năm này? Tuyết Nhung đang định cất tiếng hỏi thì Lancer ra hiệu cho cô im lặng. Xem ra anh ấy không chỉ nghiêm túc mà còn rất căng thẳng. Lúc này Tuyết Nhung mới biết không phải Lancer đang đùa mà chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Tim Tuyết Nhung bỗng đập liên hồi, nhưng cô cố gắng trấn an bản thân, chờ xem liệu điều Lancer muốn nói là gì.
Có thể nói, Lancer trước mặt Tuyết Nhung lúc này và Lancer cô quen trước kia giống hệt nhau, chỉ có điều anh ấy hơi béo ra đôi chút. Song, những lời mà anh ấy nói lại đẩy cô rơi vào trong đen tối nhất của cuộc đời:
“Anh tin là em cũng biết anh thật lòng yêu em. Nếu không phải vậy, em không đời nào chấp nhận cưới anh. Nhưng sau khi kết hôn và cùng sống chung trong một mái nhà, anh mới phát hiện ra chúng ta có nhiều điểm không giống nhau. Không chỉ là những khác biệt về văn hóa, về gia đình mà tính cách của cả hai cũng khác nhau quá nhiều. Những vấn đề trước khi kết hôn chúng ta sơ ý cho qua, giờ bỗng xuất hiện dồn dập. Khi mới phát hiện ra chúng, anh đã ngây thơ cho rằng, đó chẳng qua là thói quen, chỉ cần nỗ lực thì sẽ khắc phục được. Vậy nên, anh đã cố gắng cải tạo em, cố gắng kéo em đi làm những việc em không thích làm như xem đấu bóng, chơi bowling, câu cá, làm thịt nướng v.v… Anh cứ nghĩ nếu làm những việc như thế, em sẽ dần hòa nhập được với nền văn hóa và cuộc sống của anh. Những việc anh ép em làm, em đều làm trong mệt mỏi, nhưng lại không bao giờ thể hiện ra, chỉ âm thầm chịu đựng. Lúc đó, anh mới nhận ra mình là một kẻ quá ích kỉ. Tại sao lúc nào anh cũng bắt em phải thay đổi, trong khi đó lại không thay đổi bản thân vì em? Thế là, anh lại cố gắng thay đổi chính mình. Mặc dù trước nay em chưa từng nói với anh mình thích gì và không thích gì, nhưng anh vẫn dùng trực giác để cảm nhận những cảm xúc của em, rồi dựa theo đó để sống cuộc sống mà em muốn. Thậm chí anh còn ép mình không được làm tình với em thường xuyên, hạn chế làm những chuyện điên rồ lãng mạn mà em khó chấp nhận. Thật sự, anh đã toàn tâm toàn ý dốc cạn sức lực của mình. Kết quả ư? Trái tim của chúng ta mỗi ngày một đi về hai hướng khác nhau. Cuộc sống tù túng đã khiến anh phản bội lại con người thực của mình. Trước đây anh bỏ nhà ra đi cũng vì không muốn chịu sự trói buộc của cha mẹ, muốn sống một cuộc sống tự do theo cách của mình. Còn bây giờ, anh lại thấy mình giống như một thằng hề, một tên vô dụng, thậm chí là một kẻ đầy ô nhục. Chính vì thế, anh nghĩ, nhân lúc chúng ta vẫn còn trẻ, em có thể quay lại trường hoàn thành nốt nghiệp học của mình…”
“Ý của anh là gì?” Tuyết Nhung cắt ngang lời Lancer. Giọng cô run rẩy, cả người cũng đang run rẩy.
Lancer gục đầu xuống, nói: “Ý của anh là, chúng ta ly hôn đi!”
“Gì cơ?” Tuyết Nhung như rơi xuống hố băng lạnh toát, toàn thân cứng đờ. “Trời ơi! Làm sao có thể?! Làm sao có thể thế được? Lancer, anh điên rồi! Anh nói lại lần nữa xem nào!”
“Anh muốn ly hôn! Đó không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của anh.”
“Anh muốn ly hôn? Tại sao? Tại sao có thể? Anh không yêu em ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta cũng có thể từ từ giải quyết mà, sao lại phải ly hôn?”
“Vừa rồi anh đã nói rồi mà, giữa hai chúng ta có quá nhiều khác biệt…”
“Chúng ta đều đang nỗ lực mà, không phải anh đã nói là đã nhìn thấy sao? Dù gì chúng ta cũng đã cùng nhau cố gắng, chẳng lẽ lại không cho cuộc hôn nhân này một cơ hội? Tại sao lại dễ dàng bỏ cuộc như thế?”
“Anh nghĩ hai chúng ta đã đi đến tận cùng rồi. Anh thấy sự thay đổi này chỉ khiến anh thêm đau khổ và không cảm thấy hạnh phúc. Một người đàn ông không hạnh phúc liệu có đem đến hạnh phúc cho một người phụ nữ được không? Đó không phải là cuộc sống anh muốn.”
“Lancer, anh có biết là anh đang nói gì không? Anh còn nhớ trong lớp học trước mặt bạn bè anh đã nói những gì không? Trong bức thư rất dài em viết cho anh, anh có còn nhớ em đã nói những gì không? Khi ở Las Vegas anh đã cầu hôn với em như thế nào? Trước mặt mục sư của đường hầm tình yêu, anh đã thề thế nào? Lẽ nào tất cả những lời đó đều chẳng có nghĩa lý gì? Lẽ nào hôn nhân của hai người chỉ tùy tiện giống như lật một trang sách? Anh coi em, coi bản thân anh, coi cuộc hôn nhân của chúng ta là thứ gì vậy?” Tuyết Nhung nghẹn ngào, nước mắt chảy tràn hai bên má.
Thấy Tuyết Nhung phản ứng quyết liệt như vậy, giọng Lancer liền dịu lại: “Em yêu à, anh không nói là anh không yêu em. Chỉ có điều tình yêu và hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hai người sống bên nhau, không đơn thuần chỉ cần có tình yêu là sẽ hạnh phúc. Sỡ dĩ trước đây anh hứa với em và hứa trong nhà thờ là vì những suy nghĩ chủ quan của một kẻ chưa từng trải qua cuộc sống hôn nhân. Trong khi đó hôn nhân là thứ hiện thực hơn những lời hứa và suy nghĩ chủ quan đó rất nhiều. Đó là những trải nghiệm được đúc rút từ mỗi năm, mỗi tháng, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây. Anh thừa nhận mình là một kẻ kém cỏi, một kẻ