
Tác giả: Liêu Uyển Hồng
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341203
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1203 lượt.
thất bại trong chuyện này. Sau khi ly hôn, anh sẽ đền bù cho em thật xứng đáng. Ngôi nhà này sẽ là của em, sau khi em trở lại trường, anh sẽ trả phí sinh hoạt một năm cho em…”
Tuyết Nhung đứng dậy, mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa: “Lancer, anh đang đùa em đúng không? Anh thực sự muốn ly hôn với em, thực sự không cho em cơ hội nào sao?”
Lancer cũng đứng dậy, lặng lẽ đi khỏi phòng khách, vào phòng thu dọn hành lý.
Tuyết Nhung đột nhiên lao tới, ôm chầm lấy Lanceer từ đằng sau: “Lancer, anh đang làm gì thế? Anh không thể rời xa em! Em không cần nhà của anh, không cần tiền của anh, chỉ cần anh thôi! Anh bảo em làm gì em đều đồng ý. Anh đừng đi, em yêu anh mà! Em thực sự rất yêu anh…”
Lancer vẫn không nói gì, chỉ gỡ tay Tuyết Nhung ra rồi tiếp tục thụ dọn đồ đạc. Chẳng bao lâu, sau tiếng “rầm”, cánh cửa đóng lại, Lancer đã thực sự rời đi.
Tuyết Nhung tuyệt vọng ngã vật trên sàn nhà, vừa khóc vừa không ngừng gọi: “Mẹ, mẹ ơi! Mẹ hãy nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Mẹ, mẹ ơi, hãy giúp con, giúp con…"
Hai tháng ngắn ngủi liệu có thể cứu vãn hôn nhân?
Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2010 có lẽ là ngày dài nhất trong cuộc đời Tuyết Nhung. Lancer mang theo một ít hành lý đơn giản, biến mất khỏi cửa như một cơn gió vô tình, để lại cô với căn nhà trống trải. Ngôi nhà này đã chứng kiến biết bao “lần đầu tiên” của hai người, cũng là tổ ấm tình yêu của họ. Vậy mà giờ đây, người đã bỏ đi, chỉ còn lại bốn bức tường trắng bệch lạnh lẽo và vô hồn như khuôn mặt một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Tuyết Nhung ngồi bệt trên đất, đờ đẫn nhìn ra cửa phòng khách. Lancer đã bỏ đi từ cánh cửa đó. Nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt cô, lăn dài trên hai gò má rồi rơi xuống. Khi thấm mệt, Tuyết Nhung gục đầu lên thảm, ngủ thiếp đi, nhưng ngủ được một chút lại giật mình tỉnh dậy vì ngỡ Lancer quay lại. Nhưng mỗi lần phát hiện ra tất cả chỉ là tưởng tượng, cô lại bắt đầu khóc nức nở.
Tuyết Nhung vẫn ngồi đó, hi vọng chuyện Lancer bỏ đi chỉ là một cơn ác mộng. Giống như những cặp vợ chồng khác bỏ đi khi cãi nhau, lúc nào nguôi giận anh ấy sẽ vịn cớ để trở về. Cô hi vọng Lancer chỉ vì giận dữ nhất thời nên mới bỏ đi, khi hết giận và bình tĩnh trở lại anh ấy sẽ về. Làm sao anh ấy có thể nhẫn tâm bỏ lại cô một mình như thế? Lancer tuyệt đối không phải là kẻ lòng lang dạ sói như vậy. Anh ấy là một chàng trai nhiệt tình và ấm áp. Anh ấy chắc chắn sẽ không thế đâu. Anh ấy chỉ hờn dỗi trẻ con một chút để được cô chiều chuộng hơn thôi.
Cứ kiên nhẫn đợi đã. Tuyết Nhung cũng giống như đa số phụ nữ Trung Quốc khác, sẵn sàng chờ đợi vì tình yêu, vì gia đình. Cô biết sẽ là ngốc nghếch nếu đi tìm Lancer lúc này. Chuyện vừa mới xảy ra nên chắc chắn anh ấy vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Bây giờ mà đi tìm anh ấy, chuyện không những không thể giải quyết mà còn có tác dụng ngược lại. Cô nên cho Lancer một chút thời gian, để anh ấy tự sắp xếp lại những xúc cảm của mình. Sau đó, anh ấy sẽ suy nghĩ lại, sẽ tự động trở về bên cô. Cô tin nhẫn nại chờ đợi là cách tốt nhất để giành lại trái tim của anh ấy.
“Em nhận được thư của tòa án, anh thực sự muốn ly hôn với em…” Tuyết Nhung lại khóc nấc.
“Tuyết Nhung, em nghe anh nói này…” Ở đầu dây bên kia, giọng Lancer lộ rõ vẻ lo lắng.
“Anh nói cho em biết có đúng thế không?” Tuyết Nhung gạt nước mắt, cắt ngang lời Lancer.
“Anh, anh, Tuyết Nhung, bây giờ em bình tĩnh nghe anh nói này, anh, anh, thực sự…”
Tuyết Nhung lại cắt ngang: “Bây giờ anh hãy nói cho em biết, anh có yêu em hay không? Nói ngay đi, em muốn nghe!” Giọng Tuyết Nhung mỗi lúc một lớn.
“Tuyết Nhung à, anh chưa bao giờ không yêu em, chỉ là…” Lancer ngập ngừng.
“Tại sao yêu em mà anh lại làm chuyện đó với em?” Tuyết Nhung lại nấc lên nghẹn ngào.
“Tuyết Nhung, em bình tĩnh lại nghe anh nói được không?” Giọng Lancer cũng lớn dần.
“Em đang nghe anh nói đây! Anh nói vẫn yêu em, nhưng tại sao anh lại…”
“Em yêu à, em nên hiểu rõ, tình yêu và hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chúng ta yêu nhau nhưng không có nghĩa là có thể sống cùng nhau. Hôm đó trước khi rời khỏi nhà chẳng phải anh đã nói rõ điều này với em rồi sao? Vậy nên…”
“Vậy tại sao hồi đó anh lại kết hôn với tôi? Tôi không muốn nghe, không muốn nghe những lời giải thích vô nghĩa của anh. Tôi chỉ hỏi bao giờ anh định trở về nhà?”
“Em yêu à…”
“Đừng gọi tôi là ‘em yêu’ nữa, tôi hỏi anh bao giờ về nhà?” Tuyết Nhung lại cắt ngang.
“Xin lỗi, anh sẽ không bao giờ trở về căn nhà đó nữa.”
“Trời ơi! Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh có còn chút lương tâm nào nữa không? Mới kết hôn chưa được một năm, vậy mà anh đã vứt bỏ tôi như vậy ư? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Anh có thể dễ dàng quay người bỏ đi như vậy sao?” Tuyết Nhung lại bắt đầu khóc tức tưởi.
“Sau này em đừng gọi điện thoại cho anh nữa. Về chuyện ly hôn, luật sư của anh sẽ liên lạc trực tiếp với em. Nếu em cần t