
Tác giả: Liêu Uyển Hồng
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341069
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1069 lượt.
nhau trên nền nhạc ngân nga, cảm xúc của cả hai quyện vào nhau theo từng nốt nhạc. Trên thế gian này, liệu có hai trái tim nào đồng điệu đến thế? Hai mươi năm, thời gian dường như đã gắn kết hai người thành một.
Tuyết Nhung bỗng thấy buồn vô hạn: nếu cô sớm biết trân trọng tất cả những điều này thì tốt biết bao! Ôi, những chuyện tiếc nuối không nên nghĩ đến nữa, hôm nay cô đã đồng ý với Ngô Vũ sẽ thật vui vẻ ở bên anh.
Bản nhạc kết thúc, hai người mãn nguyện ngồi trên thảm cỏ xanh mướt, hai tay quàng qua đầu gối, thoải mái tận hưởng ánh mặt trời và những gì thiên nhiên đã ban tặng cho con người. Cách đó không xa là một hàng cây không tên chạy dài tít tắp. Từng đợt gió thổi qua, làm lá cây xào xạc, đưa mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian. Ngô Vũ bỗng nhớ ra một việc gì đó. Anh khẽ lắc đầu, rồi mỉm cười một mình. Tuyết Nhung thấy tò mò, liền hỏi anh vì sao lại cười.
“Những gốc cây kia gợi anh nhớ đến một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
Ngô Vũ cười nói: “Nhớ hồi anh học cấp ba, một buổi chiều nọ khi chúng ta cùng luyện đàn trong phòng tập sau giờ học, ngoài trời bỗng đổ mưa xối xả. Một lúc sau, mưa tạnh, có tiếng ai đó gọi từ bên ngoài gọi vọng vào: ‘Có cầu vồng! Có cầu vồng! Mọi người mau ra xem đi!’ Vậy là hai đứa cùng chạy ra xem. Đó là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy cầu vồng! Cảnh tượng đó thật rực rỡ biết bao! Hai đứa ngốc nghếch cùng nhau đếm những màu sắc trên cầu vồng, kết quả nó có đúng bảy màu thật. Lúc đó, anh hỏi em thích màu nào nhất trong số bảy màu đó? Em nói em thích nhất màu cam. Câu trả lời của em làm anh thấy rất kỳ lạ, nên lại hỏi tại sao em thích màu cam. Em lại trả lời, có một lần mẹ dẫn em về quê chơi, em đã nhìn thấy cả một vùng rừng núi rộng lớn ngập tràn màu quýt chín. Những tán cây xanh mướt treo lủng lẳng những chùm quýt rực rỡ, quả nào cũng căng tròn chín mọng, trông đáng yêu như những quả bí ngô nhỏ xíu. Hương quýt chín thoang thoảng khắp không gian, đem đến cảm giác thật dễ chịu. Vậy nên, từ đó, em đã thích màu cam.”
“Đúng vậy, em vẫn còn nhớ chuyện hôm ấy. Bây giờ em vẫn thích màu cam rực rỡ đó! Này, anh nhìn vào chỗ này đi.” Tuyết Nhung kéo gấu quần bò lên, để lộ ra đôi tất màu cam.
Ngô Vũ mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu cô, trầm tư nói: “Nhưng em không biết, hôm đấy sau khi về nhà, anh đã viết một thứ, vốn muốn tặng nó cho em nhưng lại sợ em cười, nên đến tận bây giờ vẫn không dám đưa cho em.”
“Thì ra anh vẫn giữ bí mật với cả em.” Tuyết Nhung trợn mắt lườm Ngô Vũ: “Bây giờ chắc anh có thể đưa em xem được rồi chứ?”
“Vậy em tuyệt đối không được cười anh đâu đấy!”
“Sẽ không cười đâu! Anh yên tâm!”
“Được rồi, vậy thì anh sẽ viết lại cho em.” Ngô Vũ quay lưng đi viết thứ gì đó. Một lúc sau, anh nhét một mẩu giấy vào tay Tuyết Nhung:
Nếu màu cam là để dành tặng em
Anh sẽ hái tất cả những trái cam trên thế giới này
Chỉ để dâng hiến cho em
...
Giấc mộng đã khiến những con tim chân thành
Thổn thức mỗi lần bước qua những vườn cam chín mọng
Song đó chính xác là một ước mơ
Một ước mơ dài lâu
Khiến anh mải miết hái xuống những trái cam chín vàng
Hái đến khi lá vàng lấp đầy nơi anh đứng
Như anh lấp đầy trái tim mình.
Tuyết Nhung cầm tờ giấy trên tay, im lặng rất lâu. Im lặng, im lặng, vẫn là sự im lặng đáng sợ đó. Một lúc sau như sực tỉnh dậy sau giấc mộng, cô vứt tờ giấy sang một bên, vừa khóc nức nở, vừa dùng tay đấm Ngô Vũ liên hồi. “Tại sao chúng ta phải lớn? Tại sao? Tại sao? Anh nói cho em biết đi, tại sao?”
Ngô Vũ nhắm nghiền mắt lại, ngồi im bất động, để mặc Tuyết Nhung trút hết mọi đau đớn lên mình. Lúc này, trái tim anh chẳng còn gì ngoài nỗi xót xa vô hạn: đúng vậy, tại sao chúng ta phải lớn? Tại sao lại phải lớn? Câu hỏi đó mãi mãi không có câu trả lời.
Rất lâu sau, Tuyết Nhung mới ngừng khóc. Cô vùi đầu vào hai tay, buồn bã nói: “Sau khi trải qua kiếp nạn của đời người, giờ cứ nghĩ đến tình yêu là em lại không khỏi rùng mình. Anh tốt nhất nên quay trở về với Nam Nam đi!”
Nghe những lời Tuyết Nhung nói, Ngô Vũ sững sờ không nói nên lời. Anh quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt đầy tức giận và tuyệt vọng. “Em nhớ nhé, đây là lần thứ hai em buông tay anh ra!” Nói đoạn, anh cúi xuống nhặt áo khoác lên, quay người bỏ đi, và dần biến mất ở phía bên kia của thảm cỏ xanh mướt.
Người đàn ông cao thượng chỉ đem hi vọng đến cho phụ nữ
Nhà thơ Mĩ Robertlee Frost đã từng viết nên một bài thơ rất hay, trong đó có hai câu cảm động nhất:
Anh là người luôn nói sẽ rời xa tôi
Nhưng lại chưa từng bỏ lại tôi.
Vào đêm ba ngày sau đó, trời bỗng đổ mưa. Mưa dầm dề, mưa não nề như muốn trút hết nỗi đau thương đã dồn nén suốt bao năm qua.
Tim hất tay Tuyết Nhung ra, gượng cười: “Em có nhớ cách đây rất lâu, khi em khóc anh đã chơi cho em nghe một bản nhạc không?”
“Đương nhiên em còn nhớ.” Tuyết Nhung khẽ gật đầu: “Tên của bản nhạc đó là “Tình bạn thiên trường địa cửu.”
“Hôm nay, tâm trạng anh rất buồn, vì thế anh lại muốn chơi cho em nghe m