
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341163
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1163 lượt.
gì vậy nhỉ? Hình như không được vui).
Anh (xuống nhà mở cửa): Chúng ta dắt chó đi dạo nhé?
Tôi: Ok!
Trời sầm sì… y như cái mặt của anh. Con chó chạy phía trước, hết ngửi chỗ nọ lại ngửi chỗ kia, cứ như là một con chó nghiệp vụ vậy.
Suốt chặng đường không nói nửa lời. Càng đi tâm trạng càng hụt hẫng, hôm nay thực sự không nên đến, có khi anh ấy đã đổi lịch hẹn từ thứ sáu sang thứ năm rồi, nhưng tại sao anh ấy không nói trước? Tôi cứ tưởng buổi hẹn hôm thứ năm là một phần thưởng bên ngoài cơ đấy.
Delayed reaction: a reaction, such as an allergic reaction, occurring hours to days after exposure to an inducer.
Phản ứng chậm chạp là chỉ những phản ứng xuất hiện mấy ngày sau khi nhận được kích thích, ví dụ như những phản ứng mang tính nhạy cảm.
Ví dụ như phản ứng của tôi sau khi nhận được sự lạnh nhạt của ngày hôm nay.
Tôi đi theo anh, anh
đi theo con chó, con chó của anh đi theo sự chỉ bảo của khứu giác của nó.
Phản ứng chậm chạp.
Càng nghĩ càng tức! Càng nghĩ càng tức!
Sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm sai cái gì chứ? Cho dù không hẹn trước, không thông báo mà tôi đột nhiên đến thăm anh thì chẳng phải cho thấy tôi rất yêu anh, muốn gặp mặt anh, muốn ở bên cạnh anh hay sao? Có người quan tâm đến anh, yêu thương anh, nịnh nọt anh, lẽ nào điều đó không khiến cho anh cảm thấy tự hào và vui vẻ hay sao? Cho dù anh không vui vẻ, không tự hào, chẳng nhẽ anh không thể văn minh, lịch sự một chút trong cách đối xử với tôi hay sao? Lẽ nào cái mặt của anh chỉ cần nở một nụ cười lịch sự cũng khiến cho anh chết đi
Nếu như anh có một chút suy nghĩ cho tôi, anh không nên mang cái bộ mặt đó ra mở cửa cho tôi, lúc dắt chó đi dạo anh cũng không nên bỏ mặc tôi lầm lũi đi phía sau như vậy.
Lạnh nhạt, là sự sỉ nhục cực lớn đối với con gái.
Tôi chịu đủ rồi! Kể từ nay về sau, anh ta sống chết thế nào chẳng liên quan gì đến tôi hết!
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, tôi với anh mỗi người mỗi ngả, Tiểu Lan và người ấy của cô lại khác.
Tiểu Lan đính hôn, với một người da trắng.
Cô ấy đã từng nói không thể sống đơn độc một mình, cô muốn tìm một người để ổn định cuộc sống.
Cô ấy đã từng nói giữa mình và người ấy chẳng biết có được coi là tình yêu hay không, chỉ có điều anh ấy là người mà cô thích nhất.
Cô ấy đã từng nói giữa cô và người ấy chẳng có mấy chuyện để nói, anh ấy chơi điện tử cả ngày, không chơi điện tử thì cũng xem ti vi.
Cô ấy đã từng nói cô ấy thích ở bên cạnh người ấy, anh ấy có vẻ rất thân mật với cô, có lúc cái mà người ta cần đến chính là cái “có vẻ” ấy.
Cô ấy đã từng nói hai người họ quen nhau trong một tiết học. Cô học thạc sĩ, anh ta học chính quy, anh ta theo đuổi cô mất một năm trời.
Cô ấy đã từng nói trong giờ học anh ta thường quay lại cười với cô, nụ cười giống như một bà cụ già hiền hậu.
Cô ấy từng nói cô rất “hot” trong trường đại học trong nước, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô không thích con trai trong
Cô ấy từng nói cô đã từng hẹn hò với một chàng trai, lúc hôn người con trai đó, cô có cảm giác toàn thân tê liệt như điện giật.
Cô từng nói khi hôn người đàn ông da trắng mà cô đính hôn này chưa từng có cảm giác như điện giật.
Có cảm giác như điện giật… không đính hôn với anh ta; không có cảm giác như điện giật… lại đính hôn với anh ta.
Đây chính là cuộc sống.
Điện giật và đính hôn, nếu như bắt buộc phải chọn một trong hai, tôi sẽ lựa chọn: điện giật.
Tốt nhất vẫn là vừa điện giật vừa đính hôn.
Uống rượu. Nói chuyện. Đánh bóng bàn. Cứ ồn ào như vậy cho tới tận đêm khuya, còn phải đưa mấy cô bạn gái không có xe về nhà.
Nửa đêm. Kiểm tra điện thoại. Anh ấy gọi đến hai cuộc. Bỗng nhiên mềm lòng, lời thề trong lòng như bị nước cuốn trôi. Gọi lại cho anh.
Anh: Hello?
Tôi: Là em, anh gọi cho em à?
Anh: Ừ, gọi mấy lần, em… khóa máy à?
Tôi: Ừ.
Anh: Sao lại… khóa máy thế?
Tôi: Biết là không có ai gọi nên không khóa thì cũng để làm gì đâu?
Anh: Ha ha… giờ em đang ở đâu?
Tôi: Trên đường, vừa từ party của Tiểu Lan về.
Anh: Chơi có vui không?
Tôi (Lẽ nào anh gọi điện chỉ để nói những thứ này?): Ừm… rất vui!
Anh: Em… có muốn đến chỗ anh không?
Tôi (Giọng nói của anh dịu dàng chưa từng có, mềm lòng quá): Ok! Giờ em qua đó!
Nửa đêm, lái xe đến nhà anh. Ti vi vẫn bật, anh đang xem ti vi.
Thi Takewondo. Một thanh niên người Hoa, ngoài hai mươi, rất đẹp trai, thân hình rắn chắc, khí thế ngút trời, mái tóc dày, xoăn hình lọn sóng, đẹp như một con tuấn mã.
Đối thủ cao hơn anh chàng người Hoa nửa cái đầu, trông cũng lực lưỡng hơn anh chàng người Hoa. Người nước ngoài. Toàn kéo áo anh chàng người Hoa. Anh chàng người Hoa toàn vật ngã đối thủ dễ dàng.
Trời ơi, anh chàng người Hoa kia chính là anh ấy!
Tôi: Nhìn anh kìa, quần áo lôi thôi, hở hết cả ngực, sexy chết đi được…
Anh (cười cười): Lạ thật, sao cái thằng đó toàn kéo áo của anh thế nhỉ?
Tôi: Chơi đểu chăng?
Anh: Trước đây tóc anh