80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134892

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/892 lượt.

êm Yêu Quái đặc biệt mang theo từ tính mê người…
Liếc mắt nhìn qua cái chân thạch cao, tuy rằng bắn tỉa thất bại nhưng lại dẫn phát đến hoài niệm tình cũ mà trước nay ta chưa từng có. Thoáng chốc, ta bỗng nhớ lại hồi ức xưa, lúc đó mình mấy tuổi, thân hình thế nào, đáng yêu nhí nhảnh ra sao… Ngao ~ Thật là đáng yêu quá đi!
“Vương, Đình, Hiên…”
Ta vừa nghe thấy giọng nói Nghiêm Tử Tụng run rẩy, biết không ổn rồi. Vội vàng cười hỉ hả chạy qua, “Không có gì, không có gì đâu mà, chẳng phải chỉ là một tín vật đính ước thôi sao!”
“…” Hắn đột nhiên liếc mắt nhìn ta, xuyên thấu qua gọng kính, ánh mắt mang theo ai oán. “Tín vật đính ước… Em giữ lại tín vật đính ước của hắn…”
“Cái này…” Ta còn chưa giải thích xong, Nghiêm Tử Tụng lại đột nhiên buông tay ra.
Buông tay ra không thành vấn đề, vấn đề là, hắn vớ ngay lấy một cái giẻ lau rồi chùi rất mạnh.
Chùi mạnh cũng không thành vấn đề, vấn đề là, cái giẻ lau vô cùng dơ bẩn…
Sau đó hắn liếc mắt nhìn ta, ánh mắt thiết huyết vô tình. “Này, anh không cẩn thận làm dơ hết cả rồi.” Ánh mắt sáng ngoắc lan tỏa, âm thanh giả vờ vô tội, nhưng mơ hồ lại mang theo uy hiếp, “Làm sao bây giờ?”
Ta bỗng dưng hiểu ra thế nào là trợn tròn mắt lên nói dối.
Ngao! Bình thường ta ngốc cỡ nào mà không biết hắn có lực sát thương lớn như vậy a?
Ta tốn hao hai giây để tự hỏi mình có muốn xông lên cứu vớt hồi ức chung giữa ta và đồng chí Đại Thần hay không. Nhưng nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng miết miết môi, cảm nhận được ánh mắt ủy khuất tỏa ra sau khung kính của hắn. Cắn răng, ta kháo, thôi bỏ đi, dù sao thì ta cũng đã có lỗi với đồng chí Đại Thần rồi…
Khi nào xuống địa ngục, ta mổ bụng tự sát trước mặt hắn là được chứ gì.
Còn nếu như Nghiêm Tử Tụng để ta đi…
Hừm, nếu Nghiêm Tử Tụng dám để ta đi, ta sẽ cắt hết của hắn trước, sau đó sẽ… tái thiết lại phúc phận của ta.
Sau một khắc, ta tự hào nhớ đến hộp búp bê thủy tinh đã được ta giấu rất kỹ trong tủ quần áo, nghĩ ta thật là có khả năng dự đoán, trước đó đã kịp thời sơ tán chúng đi…
Nghiêm Tử Tụng mà dám động vào ngăn tủ của ta, ta sẽ hiếp trước giết sau, giết xong hiếp tiếp, hiếp xong lại giết!
Sau đó, ta không đòi lại chân thạch cao nữa, Nghiêm Tử Tụng cũng không thèm để ý đến ta. Tên tiểu tử hắn lại dám nảy sinh hờn dỗi, cứ một mực ra sức lôi kéo nó, sau đó vò mạnh giẻ lau trong nước rồi liều mạng chà miết nó mãi. Làm hại trong đầu ta huyễn tưởng đến cảnh tượng chơi đùa mà một người không thể nào thực hiện…
Không phải chỉ là một cái chân thạch cao thôi sao? Cái chân thối của ta cũng đã cho hắn rồi, hắn còn chưa thấy đủ hay sao? Ngươi nói thử xem, con người có đúng là lòng tham vô đáy, rắn mà đòi nuốt voi hay không?
Chỉ có điều, bóng lưng kia thoạt nhìn cũng rất đáng yêu… rất gợi cảm…
Ta lại mặt dày xông lên, từ phía sau ôm chầm lấy hắn. Oh my God, không ngờ hắn cũng không giãy ta ra.
Hắn cứ đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, cũng không nói một lời. Ta đột nhiên nảy sinh vài phần cợt nhả, dịu giọng nói khẽ, “Hắn không đợi được em.”
Ta cảm giác hắn hơi run rẩy một chút, tuy rằng vẫn không hề cử động nhưng cũng đã buông cái giẻ lau trong tay ra, sửa lại đặt lên mu bàn tay ta.
Ta lại mở miệng nói tiếp. “Thế nhưng em đã có anh rồi.”
Sau đó, ta liếc mắt nhìn cái chân thạch cao đã ướt sũng nước, “Cái hôm lần đầu tiên nhìn thấy anh, trời đổ mưa rất lớn. Em ngồi trong xe buýt, nhìn thấy anh đi một mình trong mưa. Em lại đột nhiên đứng ngồi không yên, cứ đòi xuống xe giống như người điên, muốn chạy ra đường làm quen với anh. Sau đó đã bị xe đụng trúng…”
Lực nắm trên mu bàn tay ta đột nhiên gia tăng. Ta dựa trán vào lưng hắn, cọ cọ một chút rồi nói tiếp. “Nếu không phải vì anh, cũng sẽ không có cái chân này…”
Ngay khi ta đoán chừng Nghiêm Tử Tụng chắc hẳn đang cảm động đến mức chảy nước mắt nước mũi tèm lem, ta liền lạnh lùng bỏ thêm một câu, “Và có lẽ, em cũng đã trở thành vợ của sư huynh rồi…”
Nghiêm Tử Tụng quả nhiên mãnh liệt xoay người đối mặt với ta, hai mắt trừng lớn tròn xoe, sau đó bỗng nhiên hôn ta.
Ta cũng không chống cự. Nhưng động tác của hắn ngày hôm nay có chút thô bạo, hàm răng đụng cả vào miệng ta. Sô pha lại ở ngay bên cạnh, hắn đè ta ngồi xuống. Lúc đó ta hơi chần chừ một chút, nghĩ nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn thế này, có phải là sẽ có chuyện không hay xảy ra hay không… Ồ, chuyện hay? Chuyện không hay… chuyện hay… Đầu óc ta có chút hỗn loạn.
Nhưng khi hắn luồn bàn tay ướt nhẹp vào người ta, cảm giác ẩm ướt lạnh lạnh vừa tiến vào trong quần áo ta, đụng tới da thịt ta, ta đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó đẩy hắn ra, nhìn hắn. Cảm giác có một tia run rẩy, không biết là hưng phấn hay xấu hổ. Đương nhiên… còn có một chút sợ.
Có điều… Ta đột nhiên bật cười thành tiếng. Quá kích thích!
Nghiêm Tử Tụng vươn bàn tay dơ bẩn lên nhéo khóe miệng ta, có chút uất ức nói: “Không được phép…”
Ta vô cùng ngọt ngào nhào vào lòng hắn, ôm hắn vô cùng chăm chú, nói: “Em còn nhớ rất rõ thời gian đó, có một ánh chớp bổ xuống thân cây đại thụ bên cạnh anh. Vậy