
Tác giả: Trùng Tiểu Biển
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 134991
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/991 lượt.
cháo hoa, căn bản là biển rộng chập chờn hai ba chiến thuyền trắng, hạt gạo vừa nhỏ vừa nát, đậu thưa thớt, nước lõng bong. Căn bản là không có cách nào thỏa mãn nhu cầu thị giác cùng vị giác của khách hàng.
Sau đó hắn đột nhiên trầm mặc, lại vô duyên vô cớ nói một câu. “Xin lỗi.”
Cố gắng không tạo ra nhiều phản ứng, ta rất bình tĩnh. Bên tai lại truyền đến giọng nam trầm thấp. Hắn lại nói –
“Xin lỗi…”
Ta lại không nguyên tắc, phút chốc đỏ hồng hai mắt.
Ta chán ghét bản thân cứ dễ dàng bị hắn ảnh hưởng như vậy, cho nên nhất quyết không lên tiếng.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện hai cô gái, bước đến và đặt xuống trước mặt hắn một tô miến, còn liếc mắt nhìn ta một cái. Một người có vẻ to gan hơn, đỏ mặt nói: “Sư huynh, mời dùng!”
Cũng không chờ xem hắn có phản ứng gì không, hai người lại vui cười chạy đi.
Sự tình đột nhiên có chuyển biến, ta bỗng dưng ý thức được. Thật ra cũng bởi vì ta tương đối chủ động mới chiếm được tiên cơ mà thôi. Nếu lúc đầu có cô gái nào nhiệt tình hơn cả ta, mang hoa dâng nước quan tâm chăm sóc về đến tận nhà, vậy thì đối với Nghiêm Tử Tụng, ta có còn đặc biệt như vậy nữa không?
Suy nghĩ một chút, ta lại co rút khóe miệng, liếc mắt nhìn tô miến phía trước. Không thèm nhìn đến biểu tình của Nghiêm Tử Tụng, ta đột nhiên cố sức đập lên mu bàn tay hắn, giọng điệu có chút lạnh lùng, “Buông tay ra.”
Khóe mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Tử Tụng có chút thụ thương. Xuyên qua lớp thủy tinh của mắt kính, ánh mắt hắn mang theo ý chí quật cường không cho bỏ qua, nhìn ta.
Viền mắt cũng hơi phiếm hồng như ta.
Ta không nói gì, trong nháy mắt một chữ cũng bị nghẹn không nói được. ta cảm giác dạ dày trống rỗng, làm như chưa từng được ăn thứ gì, lại còn bị ợ chua.
Hắn đột nhiên buông lỏng góc áo của ta ra. Ta phản ứng cấp tốc muốn đứng lên bỏ đi, nhưng hắn đã thay đổi tư thế, ôm lấy gương mặt ta, chăm chú nói: “Em không thể không thương anh.”
Dù sao cũng đang ở quán xá, người đến người đi, cách một lối đi nhỏ đều có người ngồi.
Bởi vì hắn xông ra quá mức bắt mắt, ánh mắt mọi người liền đồng loạt phóng qua. Câu nói cẩu huyết quá mức trắng trợn của hắn đã khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy buồn nôn, thở hắt ra.
Còn ta, đúng là chấn động đến mức nổi cả da gà.
Chịu không nổi.
Thì ra bình thường cách nói chuyện của ta lại đáng sợ như thế… quá dọa người -_-!
Ta đưa tay lên lôi tay hắn ra, nhưng sức hắn khỏe hơn ta rất nhiều. Hắn không chịu, giọng điệu cũng tăng thêm vài phần cường liệt. Hắn nói: “Anh không cần ăn miến, anh chỉ thích ăn bánh bao.”
Bao, bao cái đầu ngươi! Ai thèm ngươi!
Ta lườm hắn một cái rồi liếc mắt nhìn sang hướng khác. Hắn vẫn cường điệu, “Anh đói bụng…”
Liên quan gì đến ta! Ta vẫn tức giận, không chịu nhìn hắn. Cảm giác tay hắn bắt đầu chà đạp gương mặt ta. Cảm giác gương mặt ta dưới sức ép của bàn tay hắn đang dần dần biến dạng. Nghĩ rằng trong mắt của mọi người, có lẽ chúng ta giống như một tên yêu nghiệt điên đảo chúng sinh đang đùa giỡn một người tàn tật… Ta, ta lại bắt đầu giãy dụa. Chỉ có điều, bất luận thế nào cũng không còn giữ được sắc mặt lạnh lùng lúc trước nữa, giọng nói cũng hơi trùng xuống, “Anh buông ra!”
Hắn bất khuất không tha, có chút dỗi, “Mua cho anh đi.”
Khụ! Xui là hộ pháp Lôi Chấn Tử lúc này không có ở bên cạnh, ta khẽ cắn môi, không thèm đáp trả.
Hắn nói: “Không mua, anh sẽ biến em thành bánh bao.”
Con bà nó chứ! Một ngọn lửa vô danh đột nhiên bốc lên trong đầu, ta rống lên, “Có bản lĩnh thì anh ăn tôi đi!”
“…” Hắn trầm mặc một chút, đột nhiên đáp, “Được.”
Được…
Ta đột nhiên ý thức được mình vừa nói cái gì, trừng mắt nhìn hắn.
Lão tử mặt dày, lông còn không mọc được, sợ chi mất mặt. Có bản lĩnh thì ngươi cứ ăn ta đi!
Nhưng ta chỉ nói thầm trong lòng, miễn cho kế tiếp lại phát triển đến mức bị cua đồng (?!!!)
Sau đó liền cùng hắn liên tục duy trì trầm mặc.
Trông thấy biểu hiện bây giờ của hắn, không ngờ ta lại nhớ đến biểu hiện lúc trước của hắn. Không hiểu sao trong lòng lại nghẹn khuất, móc tiền ra ném mạnh xuống đất, rống: “Ăn cho chết luôn đi!”
Sau đó đẩy hắn một cái, đứng lên bỏ ra ngoài.
Ngươi dám không trả lại tiền cơm cho ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!
Ta nghĩ, hai chúng ta thật biến thái. Yêu đương không được lại quay sang làm xằng làm bậy…
Không thèm để ý đến hắn!
Cuộc thi cuối kỳ kéo dài ba tuần lễ, rốt cuộc cũng kết thúc.
Ta chăm chú ôn bài thi cử, dẹp ái tình sang một bên, cũng không thèm để ý gì đến Nghiêm Tử Tụng.
Sau đó, mùa hè đã đến.
Ở đại học, các khóa các cấp nghỉ hè khác nhau. Ta và Nghiêm Tử Tụng, vừa vặn nghỉ cách nhau một khoảng thời gian.
Thi xong, mọi người trong ký túc xá chúng ta trao cho nhau những cái ôm thắm thiết rồi lần lượt xách hành lý trở về nhà.
Chỉ mỗi tội ban đêm không có gì giải trí. Dây ăng ten ngoài cửa chỉ thu được bảy tám kênh truyền hình. Còn đường truyền internet, không biết có phải vì đường bộ quá dài hay không mà c