Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mối Tình Đầu Của Thiên Kim

Mối Tình Đầu Của Thiên Kim

Tác giả: Đường Quả

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 134522

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/522 lượt.

ên đưa anh trở về, em lại gọi điện thoại gọi tài xế tới đón em."
Xác thực có người có thể tới chở cô trở về, Ngô Hiếu Thiên cuối cùng an tâm một chút. Tùy tiện ở trên đường cản tắc xi đưa cô về ngược lại làm người ta lo lắng. "Cô bây giờ gọi tài xế đến đây! Không cần đặc biệt đưa tôi trở về."
"Nhanh lên một chút!" Lê Chương Vi không có tính nhẫn nại mà gầm nhẹ với anh: "Anh không để cho em đưa về, em sẽ không trở về, anh cứ tiếp tục đứng ở chỗ này cùng em tranh luận, cứ tiếp tục đứng đi!"
Ngô Hiếu Thiên chậc một tiếng.
Anh đã sớm có cảm giác Lê Chương Vi không phải một người nghe lời, cô cố chấp còn nghiêm trọng hơn cả anh, mà bây giờ tình trạng như vậy rồi cô cũng cố chấp với anh, anh nhìn ra được cô thật sự mệt mỏi, tựa như cô nói vậy.
Vì vậy, anh chỉ có thể ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp. "Cô cẩn thận một chút, nếu không được, hay là để tôi chở cô!"
"Em cũng không tin em hai tay đi xe lại thua anh một tay đi xe." Lê Chương Vi cười khẽ một tiếng.
Xe đạp vừa bắt đầu đi, thật sự cô cảm giác có chút không yên, bởi vì cô chưa từng đi xe đạp mà chở thêm người, nhưng là một khi quen có người phía, trạng thái xe đi sẽ ổn định lại.
Gió lạnh quất vào mặt, khi đi xuống một dốc, đột nhiên cô phát hiện tay Ngô Hiếu Thiên khoác ôm eo cô. "Nếu anh sợ, có thể ôm chặt một chút." Cô rộng rãi liếc mắt nhìn người ngồi phía sau.
Nếu tình huống ngược lại, nhất định khi cô vừa lên xe liền ôm chặt lấy hông của anh, chỉ tiếc, trước mắt cô hình như không có phúc phận như vậy.
"Ai muốn ôm cô hả?" Ngô Hiếu Thiên tức giận nhìn cô chằm chằm.
"Không phải anh đang ôm sao?" Cái tay trên eo cô hình như không có dời đi!
"Tôi là bởi vì không có chỗ có thể cố định, cô đi nhanh như vậy, lỡ không cẩn thận té xuống thì sao?"
"Cho nên em mới nói anh ôm chặt một chút!" Lê Chương Vi thấy vậy liền bình thản nói, nhanh chóng buông ra tay trái đang kéo tay anh về phía trước, để tay anh vòng tay ở hông của mình. "Giống như vậy. . . . . ."
Dĩ nhiên Ngô Hiếu Thiên lập tức rút tay về, nhưng Lê Chương Vi không để cho anh rút tay về, nắm chắc tay anh, sau đó khẽ nói " Anh đừng lộn xộn có được hay không? Cẩn thận một chút kẻo ngã!"
Xe đạp hình như loạn quạng một chút, Ngô Hiếu Thiên không thể làm gì khác hơn là nghe lời ôm hông của cô. "Anh để em chuyên tâm lái xe một chút!"
"Ừ." Lê Chương Vi lưu luyến buông cánh tay ngăn chặn tay của anh, sau đó chuyên tâm đạp xe.
Tay đặt ở trên eo cô, cũng không có dời đi, khóe miệng của cô từ từ cong lên, cuối cùng thành vui vẻ cười to.
Cô và Ngô Hiếu Thiên, giống như lại nhảy tới một bước nhỏ rồi.
Ngay cả là chuyện hơi nhỏ như vậy, cũng làm cô vui vẻ muốn hét lên. Cô không tham lam, bắt đầu những thân mật nho nhỏ như vậy, nhất định cuối cùng cô có thể thành công bắt anh lại.
Cho nên nói, cô thật ra vẫn có lòng tham đúng không?






Lại một tuần như vậy, tình trạng lúc đi làm của Lê Chương Vi vẫn luôn duy trì tuy nhiên vào buổi trưa ngày chủ nhật lại xảy ra một sự cố nhỏ ——
Lúc cô bưng thịt bò lên bàn, không cẩn thận bị một khách hàng đứng lên đụng phải, kết quả là đĩa thịt bò đang nóng đổ trên người cô, thật may là cô phản xạ cũng không tệ lắm, cô lui về phía sau, cuối cùng chỉ có tay phải bị phỏng một phần nhỏ mà thôi.
Bởi vì không bị phỏng nghiêm trọng lắm, sau khi khẩn cấp xả nước lên tay phải, Lê Chương Vi lại tiếp tục ra ngoài làm việc, Trưởng ca xử lý tốt vị khách vừa mới đụng phải cô, thấy cô rốt cuộc lại muốn đưa thịt bò bít tết đến trên bàn, liền ngăn cô lại.
"Tiểu Lê, cô nghỉ ngơi một chút."
"Hả? Tại sao?"
"Tiểu Lê, dùng cái này rửa này!" Phụ trách rửa đĩa - Tiểu Liêu, đưa một cái thùng vừa phải mà sạch sẽ cho cô.
"Cám ơn." Tất cả mọi người muốn cô nghe lời, Lê Chương Vi cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời, ngâm tay phải trong cái thùng chứa đầy nước. Khi tất cả mọi người bận rộn như thế, cô lại không giúp được gì, loại cảm giác đó rất tệ.
Thấy Tiểu Liêu bên cạnh rửa đĩa rất nhanh, bên cạnh có một chồng chén màu trắng cùng đĩa đựng salad, cô không chút nghĩ ngợi liền giúp rửa một tay.
"Tiểu Lê, cô thật đúng là không chịu ngồi yên!" Tiểu Liêu thấy động tác của cô, cũng không ngăn cản cô, bởi vì anh đích thật có chút làm không hết được.
"Ha ha, như vậy cũng coi như có rửa qua nước." Chắc không bị mắng chứ?
Trưởng ca đi vào bếp, thấy cô rửa đĩa, cũng không nói gì, ngay sau đó lại vội vàng đưa đồ ăn đi, ngược lại Thái Hữu đi vào bếp thấy, kêu cô một tiếng: "Tiểu Lê, anh nghĩ em nên đi nghỉ trưa trước. Tiểu Liêu, động tác nhanh một chút!"
"Dạ!" Tiểu Liêu đáp một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Lê Chương Vi: "Tiểu Lê, đừng làm nữa, cô đi nghỉ trưa trước đi!"
"Sao như thế được? Hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, tôi lại không biết xấu hổ tự mình đi nghỉ ngơi."
Sau khi rửa xong chồng chén đĩa, Lê Chương Vi lại chạy đến chỗ làm điểm tâm ngọt bên kia giúp một tay, tóm lại, cô là đến để thay thế Ngô Hiếu Thiên làm việc, không thể làm mất mặt a