Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mối Tình Đầu Của Thiên Kim

Mối Tình Đầu Của Thiên Kim

Tác giả: Đường Quả

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 134500

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/500 lượt.

dày, nếu không như vậy, vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, vừa nghe anh muốn đuổi cô đi, cô không muốn mình sẽ khóc tại chỗ.
Cô chỉ muốn chăm sóc anh mà thôi.
Biết anh sau khi bị thương nhưng không có ai vào bệnh viện chăm sóc anh, cô cảm thấy rất đau lòng, cho nên cô mới có thể làm mặt dày tới đây chăm sóc anh, cô không mong đợi anh sẽ cảm kích cô.
Ngô Hiếu Thiên chỉ vẻ mặt không có biểu cảm gì của cô, giống như đang tố cáo với ông nội Hứa: "Xem đi! Vẻ mặt của cô ấy không sao cả. . . . . ."
Đột nhiên Lê Chương Vi đứng lên, xoay người bước ra ngoài.
"Ah, người ta giận rồi!" Hứa Triệt Hanh sợ hết hồn, liều chết nháy mắt với tiểu tử thúi bên cạnh, muốn anh nói gì đó để giữ người lại.
Ngô Hiếu Thiên cũng sợ hết hồn, nhưng là vẻ mặt anh nghiêm túc không có gì để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Chương Vi rời đi.
Cô là giận thật sao?
Cũng bị anh mắng nhiều ngày như vậy, hiện tại mới làm bộ tức giận có phải hay không đã quá muộn?
Tầm mắt không cam lòng theo sát bóng dáng của cô đi qua cửa phòng bệnh, sau khi cô đóng cửa lại biến mất trước mắt anh, tâm tình Ngô Hiếu Thiên phức tạp đấm một cái lên đống tạp chí.
Dĩ nhiên, là anh không có bị thương ở tay.






"Đều tại cậu! Thích chửi loạn, hiện tại người tức giận bỏ đi rồi."
"Tùy thích, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt của tôi." Nhưng anh kích động vô cùng!
"Sao cậu có thể như vậy? Người ta là bởi vì quan tâm cậu mới ngày ngày tới bệnh viện. . . . . ."
"Không cần!" Ngô Hiếu Thiên tức giận liền nói chuyện với thái độ lễ phép cũng không để ý. Bởi vì tay phải bó thạch cao, trên chân phải cũng rải rác các vết thương, không cách nào hành động tùy ý được, thiếu Lê Chương Vi giúp một tay, anh nhúc nhích hồi lâu mới nằm xong trên giường được.
Hừ, đi rồi là tốt nhất, anh không muốn đối phó với một đại tiểu thư!
Phong cách mỹ nữ cộng thêm bó hoa xinh đẹp, làm tất cả mọi người vui vẻ thoải mái.
Trong khoảng thời gian ngắn Ngô Hiếu Thiên quên mình vừa mới muốn lớn tiếng phủ nhận, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo Lê Chương Vi từ cửa đi tới bên giường bệnh của mình, giống như là sử dụng ánh mắt chào đón cô.
"Hiếu Thiên, em không biết anh thích gì hoa, liền tự chủ trương mua Bách Hợp." Bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Lê Chương Vi điều chỉnh, khiến đóa hoa xinh đẹp hướng Ngô Hiếu Thiên. "Nếu như anh không thích Bách Hợp thì nói, ngày mai tới đây em lại đổi qua hoa khác loại."
Nhụy hoa đã bỏ đi rồi, sẽ không có phấn hoa bay lung tung, cô vừa rồi chính là đặc biệt đi ra ngoài toilet xử lý chuyện này.
Ngô Hiếu Thiên không nói gì nhìn cô chằm chằm. Loài hoa cái gì, anh căn bản không để ý có được hay không?
Người phụ nữ này thật biết làm thế nào để cho anh tức đến không có lời nào để nói!
Hứa Triệt Hanh nhai hạt đậu phộng cuối cùng trên tay, cười cười kết luận: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. Con nếu thật sự là tức giận mới chạy đi, tên tiểu tử thúi nhất định cả đêm không thể ngủ, đến lúc đó khổ không phải là bạn cùng phòng sao."
Lời kể khổ này của ông nội Hứa, Ngô Hiếu Thiên dĩ nhiên nghe không lọt tai, nhưng trước khi anh mở miệng phản bác, ánh mắt không cẩn thận lại liếc nhìn vẻ mặt Lê Chương Vi, phát hiện cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trong lúc bất chợt anh cũng không mở miệng phản bác được, hơn nữa khi Lê Chương Vi chú ý tới ánh mắt của anh, cũng nhìn anh bên này sau đó đi tới, anh lại quẫn vừa giận, tức đến lần nữa kéo chăn che đỉnh đầu che kín mình không biết nên có nét mặt thế nào cho phải.
Cái gì Hoa Bách Hợp!
Cùng hình tượng của anh tuyệt không hợp có được hay không!
Nhưng là nghe được cô bảo ngày mai còn trở lại, anh thậm chí có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.






Khi về đến nhà, đã qua mười giờ tối rồi.
Gần đây mỗi ngày đều về muộn như vậy, Lê Chương Vi biết hành động của mình sớm muộn người nhà sẽ chú ý, khi phát hiện mẹ ngồi trong phòng khách, cô sẽ bị tra hỏi sao? Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Gia đình của cô khác với các gia đình bình thường, mẹ cô có một vài khách sạn ở các huyện, thành phố của tỉnh Triết Giang, mỗi ngày đều làm việc đến nỗi thần long thấy đầu không thấy đuôi (ý nói bận việc đến nỗi không thấy mặt); ba thật ra là ở nhà nội trợ, nhưng những năm gần đây thường tham gia các hoạt động tình nguyện, cảm thấy còn bận việc hơn mẹ cô nữa, bình thường chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô là quản gia cùng người giúp việc.
Cho nên tối nay nhìn thấy mẹ ngồi ngay ngắn trong phòng khách, chắc hẳn là chờ giáo huấn cô rồi.
Đèn treo trong phòng khách rộng rãi cũng không mở lên, mẹ của cô đang nhìn bể cá trước mặt, thưởng thức dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi, cảnh con sứa nhẹ nhàng chuyển động, Lê Chương Vi đi tới bên cạnh mẹ chào hỏi một tiếng.
"Mẹ, con có tự do kết giao bạn bè."
Lê Chương Vi tuyệt đối không sợ, quan hệ máu mủ giữa các cô không tính là thân mật, nhưng vẫn tồn tại lý trí, chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý, cũng có thể nói chuyện v