
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:40 22/12/2015
Lượt xem: 134553
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/553 lượt.
điều gì vậy?”
Giọng nói đó cô đã vô cùng quen thuộc, hơi trầm, nên luôn khiến cô không phân biệt được thật giả, không sao nhận ra được là chân thành hay giả dối.
Cô không trả lời, chỉ khẽ chau mày.
Tiếng côn trùng kêu râm ran, ngân lên như vọng xuống, như thể đang vui sướng dị thường.
Trên đời này hóa ra vẫn còn có những thứ kỳ diệu đến vậy, tất cả đều đang tồn tại, chỉ là cô không còn cảm nhận được mà thôi.
Mãi lâu sau cô mới bảo: “Anh thật sự muốn biết tôi cầu nguyện gì sao?” khi nói, ánh mắt cô nhìn xa xăm, nhưng cô biết anh vẫn đứng ở phía sau, yên lặng. Bởi có hơi thở, cái hơi thở vô cùng quen thuộc cho dù cách xa thế nào đi chăng nữa, cô cũng vẫn cảm nhận được.
Phải đau khổ đến thế nào, mới không như cô?
Cô đã từng nghĩ mình nhận được chiếc kẹo ngọt ngào, nào ngờ chỉ là viên thuốc đắng có vỏ bọc đường, đợi đến khi cô vui sướng nếm hết vị ngọt bên ngoài, mới lộ ra cái ruột bên trong đắng ngắt như hoàng liên.
Không kịp đề phòng.
Cô đã ngốc nghếch, trở tay không kịp, chỉ biết mở to mắt chứng kiến chính mình diễn một vở kịch dở khóc dở cười, mà nội dung của nó đã sớm được tính trước, đạo diễn lại không phải là cô, muốn sửa cũng không sao sửa được.
Còn những dư vị ngọt ngào trước đó, cô vẫn ngỡ như một giấc mơ.
Chỉ cần tỉnh giấc, cô vẫn là cô, anh vẫn là anh và trong tay cô vẫn là một viên kẹo đẹp đẽ ngọt ngào.
Cô ưa ngọt như vậy, từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu ăn bất cứ thứ gì có vị đắng, cuối cùng chỉ vì anh, lại khiến cô phải nếm hương vị đắng chát nhất cuộc đời.
Là anh đã hủy hoại hơn 20 năm như mật ngọt của cô.
Kể từ khi đó, tất cả những thứ đẹp đẽ khiến người ta yêu thích, cô đều không sao cảm nhận được.
Cô ngốc nghếch như vậy.
Năm xưa là cô chủ động chọc giận anh, giống như tự mình làm tội mình, chẳng trách được ai.
Còn từng ấy năm, cuộc sống của anh dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào, vẫn rực rỡ như vậy, danh lợi song toàn.
Là cô ngốc nghếch, cũng vì anh, cô từng không tiếc cả sinh mạng của mình. Đến giờ như một kiếp luân hồi, cô đã dùng một sinh mạng khác kết thúc sự ràng buộc mà cô không thể kết thúc bằng tính mạng mình, cái giá phải trả đắt như vậy cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa cô và anh.
“Anh muốn biết tôi cầu nguyện gì sao?” Cô thu lại ánh mắt đang nhìn xa xăm, từ từ quay lại nhìn người đàn ông đang đứng phía sau, thốt ra từng câu từng chữ: “Tôi mong sao thời gian quay ngược lại, mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh, mong sao từ nay về sau, anh đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi.”
Giọng nói của cô còn lạnh hơn cả gió: “Tôi cầu trời cầu Phật phù hộ độ trì, cho tôi thực hiên được ước nguyện này.”
Gió núi thổi vù vù qua tán lá rừng, dường như không dứt, càng thổi càng mạnh, làm một chú chim ở góc rừng cũng phải giật mình, chiếc bóng đen vỗ vỗ cánh lướt nhanh qua bầu trời.
Ánh sáng trên núi tối lại rất nhanh, mắt cô như bị bao phủ bởi một cơn gió lớn, đau rát, tới mức chảy cả nước mắt. Cô khẽ nheo mắt, vẫn không sao nhìn rõ được nét mặt và biểu hiện của người đàn ông đó.
Hình như khuôn mặt anh trắng bệch ra.
Chỉ là dường như mà thôi.
Bởi sắc mặt anh trước nay đều không hề thay đổi, núi thái sơn có nổ tung, sắc mặt anh vẫn vậy, rất hiếm khi mất tự chủ. Cô không mong chờ gì việc nhìn thấy bộ dạng mất tự chủ lần thứ hai của anh trong nửa tháng ngắn ngủi.
Huống hồ những lời này của cô thì có đáng gì?
Là người sớm bị anh bỏ rơi, nói những lời đó có đáng kể gì?
Cô đứng yên lặng, anh cũng vậy. Kể từ lúc cô mở miệng nói ra điều đó, anh hoàn toàn yên lặng.
Mắt anh đen sẫm như mực, ánh mắt lại lạnh như sao băng. Từ trước tới nay mỗi khi nhìn vào mắt anh, cô vẫn cảm thấy mình như chìm vào bên trong một cách vô thức.
Trời tối dần, cô không đợi anh trả lời, bèn mím chặt môi, quay người lại không nhìn anh, tự mình bước nhanh xuống núi.
Dọn ra khỏi nhà họ Cố cũng tốn khá nhiều công sức, đầu tiên phải qua cửa ải cô Triệu.
Bỗng chợt nghe được việc Tần Hoan sẽ dọn ra bên ngoài, cô Triệu phản đối một cách mạnh mẽ, khuyên nhủ cô mấy ngày trời, cuối cùng phát hiện không có kết quả, cô liền trở nên dằn rỗi như đứa trẻ, không trả lời Tần Hoan, thậm chí cả Cố Phi Trần, cô cũng phục vụ lúc chăng lúc chớ.
Tần Hoan cũng cảm thấy áy náy, nhưng trong lòng đã quyết, nên ngày rời bỏ nhà họ Cố, cô ôm chặt người phụ nữ đã giúp đỡ cô trong nhiều năm nói: “Cháu sẽ thường xuyên về thăm cô.”
Cô Triệu hiểu quá rõ đó chỉ là lời nói rối, nhưng cũng đành gạt nước mắt dặn dò: “Cháu ở một mình bên ngoài, phải tự mình chăm sóc sức khỏe nghe không?”
“Cháu biết rồi ạ”
Cảnh tượng như vậy khiến ai cũng thấy buồn lòng, Tần Hoan kéo hành lý bước đi, ngồi lên xe mới dựa đầu vào cửa kính ngây ra đến thất thần.
Trong lòng cô không muốn rời xa cô Triệu, màn từ biệt vừa rồi khiến cô muốn rơi lệ, nhưng cô lại không khóc.
Trước kia cô vốn hay cười hay khóc, buồn vui thất thường, giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn. Nhưng dường như quãng thời gian dính dáng tới cả Cố Phi Trần, đã lấy hết nụ cười và nước