
Tác giả: Trúc Âm
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341932
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1932 lượt.
tất cả số tiền mà em có. Giờ em chỉ có thể trả trước anh ngần này thôi, số còn lại đợi nghỉ tết xong em sẽ trả nốt cho anh!
Nụ cười trên môi biến mất, Dương Phàm dán mắt vào xấp tiền giấy trước mặt, khẽ lên tiếng: -Nhất định phải vạch rõ ranh giới như vậy sao?
-Anh hiểu nhầm ý của em rồi!- Khả Nhi thành khẩn: -Anh đã giúp em rất nhiều lần rồi, mặc dù em chưa từng nói một lời cảm ơn với anh nhưng trong lòng em luôn khắc ghi điều đó. Trên đời này không có ai sinh ra để hi sinh vì người khác hết, cũng không có ai có thể thoải mái đón nhận tất cả mọi việc mà người khác làm cho mình. Cái nợ ân tình tạm thời em chưa trả được, em đành phải nợ lại anh. Sau này có cơ hội nhất định em sẽ trả. Còn nợ tiền nhất định phải trả, ít nhất cũng có thể khiến cho em yên tâm một chút!
Dương Phàm đẩy xấp tiền trên bàn về phía Khả Nhi:
-Nếu coi anh là bạn thì đừng làm thế này! Hoặc là lấy tiền lại, hoặc là trả lại áo cho anh!
-Dương Phàm- Khả Nhi khẽ thở dài:-Đừng thương hại em nữa! Thực ra cái cảm giác bị người khác thương hại chẳng dễ chịu chút nào!
-Anh? –Dương Phàm mở to đôi mắt: -Thương hại em á?
Khả Nhi mỉm cười:
-Em cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì đi đến đâu em cũng gặp những người tốt!
Dương Phàm ngồi ngây ra ở trên ghế, thậm chí còn không biết Khả Nhi đã đi về từ lúc nào. Lúc Chu Chính Hạo bước vào phòng, nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi ngây ra trước xấp tiền đặt trước mặt, anh liền xòe bàn tay ra khua khua trước mặt Dương Phàm:
-Này, này, đây là cái gì?
-Tiền.
-Đúng- Chu Chính Hạo gật đầu: -Đây đúng là tiền. Nhưng cậu đâu cần phải say đắm nó đến mức này đâu!
Dương Phàm vẫn không ngẩng đầu lên, miệng thốt ra một câu:
-Cô ấy cái gì cũng tốt, chỉ có điều… tính cách quá cứng cỏi!
-Hả?- Chu Chính Hạo chồm người lại gần, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm rồi sờ lên trán Dương Phàm xem anh có sốt không.
Dương Phàm bực mình gạt tay của bạn ra rồi bảo:
-Cô ấy nói là tôi đang thương hại cô ấy! Người khó khăn trên đời này nhiều như quân Nguyên, bảo tôi phải thương hại tất cả bọn họ thì sống thế quái nào được? Cô ấy tưởng tôi là ông thánh chắc?
-À…- cuối cùng thì Chu Chính Hạo cũng hiểu ra Dương Phàm đang nói cái gì. Chu Chính Hạo chỉ tay vào mặt Dương Phàm cười lớn: -Thằng ranh, còn nói là không thích nữa thôi?
-Thích rồi thì làm sao?- Dương Phàm cúi đầu ủ ê: -Cậu nói xem, rõ ràng là cô ấy rất thông minh, sao trong vấn đề này lại ngốc nghếch đến vậy?
-Ngốc nghếch càng hay! Nếu cô ấy mà thông minh lão luyện, kinh nghiệm phong phú trong vấn đề này thì cậu thảm rồi!- Chu Chính Hạo nháy mắt với Dương Phàm: -Chưa bao giờ theo đuổi con gái chứ gì? Bái tôi làm sư phụ đi!
Thi liền năm môn khiến cho ai nấy tối tăm mặt mũi. Môn thi cuối cùng vừa kết thúc là Hà Mạn Tuyết lập tức vứt sách vở sang một bên rồi nằm bò ra giường:
-Tớ đi ngủ đây! Tớ phải ngủ bù, tớ phải ngủ bù mới được!
Khả Nhi vừa cố sức kéo Hà Mạn Tuyết ra khỏi giường vừa giục:
- Tuyết Mạn, chúng ta phải đi cho kịp tàu hỏa!
Hà Mạn Tuyết cùng đường với Khả Nhi. Hai người ở cùng một tỉnh nhưng Hà Mạn Tuyết ở trong thành phố còn Khả Nhi ở trong một huyện nhỏ. Tàu hỏa xuất phát từ Bắc Kinh sẽ đến thành phố nơi Hà Mạn Tuyết ở trước rồi mới đến huyện của Khả Nhi. Vì vậy hai người đương nhiên trở thành bạn đồng hành của nhau.
Dưới sự giúp đỡ của Khả Nhi, Hà Mạn Tuyết cuối cùng cũng sắp xếp xong hành lí. Hai người đeo ba lô hành lí lên vai rồi bắt đầu khởi hành. Hai người vừa đi đến cầu thang thì Diệp Phi vội vàng gọi to:
-Khả Nhi, Khả Nhi ơi…
Khả Nhi ngoảnh đầu lại, thấy Diệp Phi tay cầm ống nghe điện thoại, thò đầu ra ngoài gọi với theo:
-Điện thoại, cậu có điện thoại đấy!
-Mạn Mạn, cậu xuống lầu đợi tớ tí nhé!- nói xong Khả Nhi liền chạy về phòng nhận điện thoại: -A lô, ai đấy ạ?
-Anh đây… - trong điện thoại vang lên giọng nói của Dương Phàm.
-Ờ…- Khả Nhi mỉm cười: -Có chuyện gì không anh?
-Không có gì, em thi xong chưa?
-Hôm nay vừa thi xong, em đang chuẩn bị về nhà!
-Em đi xe lúc mấy giờ, anh…
Hà Mạn Tuyết ở dưới lầu lớn tiếng giục Khả Nhi:
-Khả Nhi ơi, nhanh lên! Cả hội đồng hương chỉ còn chờ mỗi cậu thôi đấy!
-Em phải đi ngay mới kịp, không còn thời gian nói chuyện với anh nữa đâu! Em đi nhé! Bye bye!- dứt lời, Khả Nhi liền dập điện thoại và chạy như bay xuống dưới lầu.
Ở đầu dây bên kia, Dương Phàm tay cầm điện thoại đang ngẩn ngơ như người mất hồn. Anh vốn định sẽ đưa Khả Nhi ra ga tàu hỏa. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cô đã cúp máy mất rồi.
-Sao rồi? –Chu Chính Hạo cẩn thận quan sát sắc mặt của bạn.
-Tôi nghĩ…- Dương Phàm từ từ đặt điện thoại xuống: -Không nên động chạm tới cô ấy thì hơn!
-Đùa à? Vừa mới gặp một chút trắc trở mà đã nản lòng rồi sao?- Chu Chính Hạo mặt mày hậm hực: -Tôi nói cho cậu biết, nếu thích thì mau mà ra tay đi, nếu không đợi khi kẻ khác cướp mất rồi, cậu chỉ còn nước nén đau thương mà chúc phúc cho người ta thôi!
Dương Phàm bực mình gắt lên:
-Thế cậu có dám khẳng định chẳng có chút tình cảm nào với Lệ Na không? Sao còn