Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Một Đêm Ân Sủng

Một Đêm Ân Sủng

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015

Lượt xem: 1342254

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2254 lượt.

i nhân!”
Cảm giác được ánh mắt của viên thái giám, Hàn Lăng vội vàng cáo biệt: “Vương đại nhân, nô tỳ còn việc, nô tỳ xin cáo lui trước!” Nói xong không đợi Vương Cảnh Thương phản ứng liền bước nhanh rời đi.
Vương Cảnh Thương chăm chú nhìn bóng lưng nàng, mãi đến khi nàng biến mất ở khúc quanh mới thu hồi tầm mắt, xoay người hướng Lam Chiếu cung đi tới.
Tính Nhiệm
Hàn Lăng đứng phía xa, hai mắt nhìn xuống đất, mắt có thể không nhìn, nhưng tai thì không thể không nghe thấy.
Từ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của Lam phi làm ra mấy bộ y phục đặc biệt, các phi tần khác cũng nhao nhao tới tìm Hàn Lăng, yêu cầu Hàn Lăng làm vài bộ theo yêu cầu cho các nàng.
Chỉ việc thiết kế trang phục đã làm Hàn Lăng bận bịu tối mắt tối mũi. May mắn là tạm thời bây giờ chỉ có một số phi tử được sủng ái mới được yêu cầu nàng phục vụ, còn nếu như hậu cung phi tần mỗi người một bộ thì Hàn Lăng cũng không có thời gian mà bị bệnh nữa.
Điều làm nàng buồn bực cùng xấu hổ là mỗi lần nàng đem đồ đến đều thấy cảnh phong tình nóng bỏng. Nàng không khỏi hoài nghi có phải bản thân xui xẻo hay không, trong lòng càng ngày càng chán ghét, bất mãn với sắc ma hoàng đế này.
Đương kim hoàng thượng không phải là một ngày phải xử lý vạn việc sao? Vì sao lại có thể rảnh rỗi cùng phi tần vui vẻ như vậy? Nếu như không biết thiên hạ đang thái bình, quốc thái dân an, nàng còn cho rằng hoàng đế này là một tên hôn quân, hoang dâm vô độ.
“Ngươi tên là gì, mau sang hầu hạ Vân phi nương nương mặc quần áo.” Một tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên làm Hàn Lăng từ trong suy tư tỉnh lại.
Hàn Lăng ngẩng đầu, đập vào mắt đầu tiên chính là một khuôn mặt tuấn tú tà mị, hai má nàng không khỏi nóng lên, vội vàng vuốt vuốt tóc.
“Không nghe trẫm nói gì sao?” Trong nháy mắt âm thanh Vi Phong vút cao, lộ ra một tia mất kiên nhẫn.
“Hoàng thượng xin bớt giận, nô… nô tỳ xin đi ngay!” Toàn thân hắn tản mát ra khí phách bức nhân làm Hàn Lăng tự dưng run lên, vội vàng chạy đến trước mặt Vân phi: “Vân phi nương nương, nô tỳ hầu hạ người.”
Vân phi dém lại cái cổ áo đang mở rộng, không nhanh không chậm đứng lên.
Hàn Lăng cẩn thận mặc quần áo cho Vân phi, ước chừng một khắc sau tất cả đã xong xuôi.
“Ngươi… vừa rồi có… hay không có ý nghĩ kỳ quái?” Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Hàn Lăng, Vân phi nổi lên ý nghĩ chọc ghẹo nàng.
Hàn Lăng nhất thời sững sờ rồi bình tĩnh nói: “Nô tỳ ngu muội, không biết nương nương nói tới chuyện gì?”
“Ái phi, ngươi hỏi như vậy, chẳng phải là vũ nhục trẫm sao?” Nguyên lai Vi Phong còn chưa đi, hắn chậm rãi tới gần, liếc ánh mắt miệt thị nhìn Hàn Lăng nói: “Chẳng lẽ ái phi quên, trẫm đều muốn nữ nhân có huyết thống cao quý sao?”
“Hoàng thượng thứ tội, là thần thiếp nhất thời sai lầm.
Thần thiếp cho rằng cung nữ này lớn lên có vài phần tư sắc, đoán rằng đối với chuyện nam nữ cũng có hướng tới. Dù sao cũng có nhiều kẻ si tâm vọng tưởng người”, Vân phi nói. Trước kia từng có không ít cung nữ dung mạo so với Hàn Lăng có phần hơn đều tìm mọi cách để câu dẫn Vi Phong nhưng Vi Phong không hề rung động, chỉ vì xuất thân của các nàng là bình dân thấp kém.
Nghe bọn họ kẻ xướng người họa – châm chọc khiêu khích, trong lòng Hàn Lăng nổi lửa giận. Nếu như không phải lo lắng đây là địa bàn của bọn họ, nàng thật hận không thể giết bọn họ, sau đó một cước đá văng ra Thái Bình Dương để đôi cẩu nam nữ “huyết thống cao quý” này làm mồi cho cá mập!… Ra khỏi Vân Hoa cung, Hàn Lăng trong lòng cảm thấy hờn dỗi không giải thích được tiếp tục nhìn trời mà mắng.
“Lăng, ngươi làm sao vậy? Nghĩ tới cái gì mà lẩm bẩm một mình vậy?” Nhị Cẩu sau nhiều ngày không thấy hốt nhiên đi tới trước mặt nàng.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, bao nhiêu tức giận lập tức biến mất, Hàn Lăng cao hứng nhìn hắn: “Nhị Cẩu! Sao ngươi lại tới chỗ này?”
“Nhân lúc rảnh rỗi, ta định đi tìm các ngươi.”
Hàn Lăng nhìn quanh bốn phía một chút mới biết là mình đã trở lại Ti Thải phường.
“Sau lần gặp trước không có tin tức gì của các ngươi, các ngươi có khỏe không?”
“Bọn ta khỏe!” Hàn Lăng gật đầu. “Ngươi thì sao?”
“Ta cũng tốt.” Nhị Cẩu vừa nói, thấy không có ai xung quanh vội vội vàng vàng lấy từ trong ngực ra một gói đồ, nhét vào tay Hàn Lăng: “Trong này có hai cái đùi gà, tiểu hoàng tử còn chưa động qua đâu. Ta nhân lúc tiểu hoàng tử ngủ trưa lén mang tới cho các ngươi.”
Hàn Lăng lập tức nhận lấy, hoang mang nói: “Nhị Cẩu, ngươi…”
“Đừng lo lắng, Thục phi nương nương đang ở trong tẩm phòng, không hề để ý tới hạ nhân chúng ta đâu nên ta mới dám chạy ra ngoài. Đưa cho ngươi rồi, ta đi trước đây.”
“Nhị Cẩu!” Hàn Lăng nắm tay phải của hắn, chỉ vào từng vết thương trên cổ tay mà hỏi: “Vậy những vết thương này là thế nào? Ngươi … bị Thục phi đánh?”
Nhị Cẩu trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Hoàng thượng dạo gần đây không tới chỗ Thục phi, Thục phi vì thương tâm nên trút giận lên người hạ nhân chúng ta. Bất quá ngươi không cần lo lắng, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, Thục phi khí lực yếu không thể gây thương tổn nặng cho ta