Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đầu Ngã Mộc Qua

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341961

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1961 lượt.

đông mới tắt, bác sĩ đi ra nói:“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.”






Trong mông lung, cô nghe được tiếng điện thoại reo, tiếp theo là tiếng đàn ông nói chuyện. Bạch Khả mở to mắt, thấy trước mặt đều là cảnh vật xa lạ. Cô xốc chăn lên, chân trần giẫm trên sàn gỗ, xúc cảm chân thật ở lòng bàn chân cùng với chút lạnh lẽo nhắc nhở cô. Cô bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Vậy chuyện vừa mới xảy ra chỉ là mơ thôi sao? Cô cào cào tóc, đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một màu tối đen, đốm lửa trước cửa nhà cách đó không xa chợt sáng chợt tắt. Theo thói quen cô tính sờ cây thập tự giá trước ngực, nhưng lại chạm phải xương quai xanh của mình. Cô kinh hoảng cúi đầu kiểm tra, phát hiện cây thập tự giá vẫn mang trên cổ đã không thấy đâu nữa.
Người đầu tiên nghĩ đến là Gerard, cô la to với đốm lửa: “Gerard trả cây thập tự giá cho tôi.”
Đốm lửa rơi xuống đất, chỉ lát sau cửa bị đẩy ra. Gerard đi vào trong, đưa cây thập tự giá anh ta đặc biệt tìm về từ trên cỏ đến trước mặt cô.
“Lúc nằm mơ. Còn có Nhất Đường, c húng tôi ng ồ i c ạ nh nhau, l ặ ng l ẽ ng ắ m hoàng hôn .”
“Ồ.”
Gerard lên tiếng cho có lệ. Anh ta nắm vài cọng cỏ trong tay nhìn một lúc, trong đầu nhớ lại nội dung của cuộc gọi kia. Lê Tường nói trong điện thoại, Đường Nhất Đường mất máu quá nhiều có thể cứu về đã là kỳ tích, bây giờ vẫn đang hôn mê, tỉnh hay không tỉnh thì phải xem vận may của cậu ấy.
Gerard rất khó tưởng tượng nếu Đường Nhất Đường chết đi, thì người đàn bà đang bên cạnh anh ta sẽ phải thế nào, liền hỏi: “Cô đã bao gi ờ nghĩ r ằ ng , đã lâu thế mà cậu ta vẫn chưa tìm đến cô, có thể là đã chết hay không?”
“Không đâu, anh ấy sẽ không chết.” Bạch Khả nói.
“Tôi nói nếu, nếu cậu ta thật sự đã chết thì sao?”
“Tôi không biết.” Bạch Khả bất an ngồi xuống. Lúc mới quen biết Đường Nhất Đường cô còn có thể nói, nếu anh chết đi cô sẽ trở về Trung Quốc làm ni cô.Nhưng bây giờ, cô không tìm ra đáp án.
“Bạch Khả, đ ôi khi trong cu ộ c s ố ng đừng quá c ứ ng nh ắ c , ngược lại s ẽ làm h ạ i b ả n thân .” Gerard giống như anh cả, khuyên nhủ cô, “ N ế u có m ộ t kh ả năng khác , t ạ i sao không th ử nó chứ .”
Nhìn chằm chằm anh ta một lúc, Bạch Khả hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
Thầm than một tiếng, Gerard cũng không muốn nói quá rõ. Nếu nói cho cô chân tướng, sợ sẽ lại mất nhiều hơn một mạng người. Suy nghĩ kỹ, Bạch Khả, Đường Nhất Đường, Đường Nhất Đình, ba người này đều là những kẻ cố chấp khiến người ta đau đầu. Nếu Bạch Khả với Đường Nhất Đường có thể yêu nhau, như vậy với Đường Nhất Đình cũng là có cơ hội. Bây giờ Đường Nhất Đường lại có thể phải đi gặp Thượng Đế bất cứ lúc nào. Nếu cậu ta chết thật, không chừng đối với Bạch Khả mà nói, Đường Nhất Đình cũng coi như một niềm an ủi.
Gerard tự thừa nhận, cho đến bây giờ, anh ta đối với Bạch Khả đã hoàn toàn không còn thù địch. Thậm chí còn có cảm giác trân trọng như một người anh hùng.
“Nói thật ra, tôi thật sự muốn thử cảm giác được một người đàn bà yêu điên cuồng như thế,” Gerard nói, “Cô hãy cho tôi thể nghiệm một chút đi, nói với tôi câu ‘Em yêu anh’, chỉ một câu thôi, được không? Này, đã không nói, tại sao còn dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi.”
Anh ta oán giận vài câu, thất vọng ngửa đầu lên nhìn trời.
Ánh sáng nhạt lộ ra từ chân núi, dần dần chuyển đỏ, cho đến màu vàng óng.Ánh sáng tràn đầy hy vọng lại lần nữa phủ xuống thảo nguyên nơi đây. Mắt có thể nhìn thấy, đều là những giọt sương trong suốt lóng lánh.
Lười biếng duỗi thắt lưng, Gerard dùng mũi chân chọt chọt cánh tay Bạch Khả nói: “Đi thôi, cô nên xuất phát rồi.”
“Đi đâu?” Bạch Khả hỏi.
“Đi Texas.”
“Texas?” Ngạc nhiên vui sướng bật dậy khỏi mặt đất, Bạch Khả hỏi: “Anh thật sự thả tôi đi? Không phải nói giỡn chứ?”
“Không.” Anh ta vừa đi vừa nói.
“Cũng sẽ không chơi xấu?” Bạch Khả lẽo đẽo theo sau anh ta hỏi.
“Ai chơi xấu?”
“Anh rõ ràng……”
“Được rồi được rồi, thu dọn đồ của cô đi, nhanh chóng lên đường.”
Đang khi nói chuyện, bọn họ đã đến trước cửa nhà. Bạch Khả kích động chạy vào nhà lấy quần áo.
“Chờ chút.” Gerard ngăn Bạch Khả đang chuẩn bị ngồi vào ghế điều khiển.
“Anh lại muốn đổi ý!” Bạch Khả trừng mắt nhìn anh ta.
“Chờ một chút, chỉ một chút thôi.” Gerard liếc cô, sau đó vào nhà lấy ra một ít thức ăn bỏ vào trong xe, lại lấy chút tiền kiên quyết đưa cho cô. “Cầm đi, xem như tôi xin lỗi cô.”
Từ chối vài lần, thấy anh ta vẫn kiên trì, cô cũng tiếp nhận. Mạnh mẽ ôm anh ta một chút, cô khởi động ô tô, phất tay với anh ta.
Nhìn chiếc ô tô màu lam dần dần biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt Gerard không hề có nụ cười. Trò chơi này tuy rằng là do anh ta bày ra, nhưng quyền chi phối đã không còn thuộc về anh ta nữa.
Số phận tựa như máy bay lệch khỏi quỹ đạo, nhìn không thấy điểm cuối, lại không biết phải hạ cánh ở đâu.
Lòng đầy hân hoan cô lái Thunderbird chạy trên đường, một chiếc máy bay bay ngang qua đỉnh đầu. Cô ngẩng đầu nhìn trời, học bộ dạng của Belle vẫy tay hét to.
Chỉ trong một kh