
Tác giả: Đầu Ngã Mộc Qua
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341945
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1945 lượt.
ích thích muốn cắn xuống làn da non mềm ấy.Anhchậm rãi nhả ra, kể cả bản thân cũng rút khỏi.
Mất đi sức nặng đè trên lưng, cô thả lỏng hai cánh tay tê dại, cả người nằm rạp trên bàn. Quay đầu nhìn máu thịt lẫn lộn ở bả vai, nhưng lại như nhìn thấy máu lần đầu tiên của cô.Nếu nhất định phải nói có cảm xúc gì, cũng chỉ là một câu — chính là như vậy.
Không còn gì khác.
Người đàn ông tỉnh táo lại, thấy mắt cô ngấn nước, thì mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào vết thương ở đầu vai cô thật lâu không động đậy. Tự nhiên sinh lòng thương hại, một tay anh ôm chầm thắt lưng của cô, một tay đặt ở khớp gối, ôm cô lên, đặt trên giường.
“Vì sao anh cắn tôi?”Cô bình tĩnh hỏi.
Anh quỳ giữa hai chân cô, kiểm tra cửa vào của cô, sau khi xác định không có bị rách, mới ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, cười nói: “Làm cho cô một ký hiệu, về sau cô chính là một thứ thuộc về tôi.”
Cô ngồi dậy, kéo chăn bọc cơ thể bọn họ lại, ngồi ở trước mặt anh, vuốt ve vết sẹo bên vai trái của anh, lệch đầu nói: “Như vậy, anh là thứ thuộc về ai?”
Anh quay đầu, từ khe hở nhìn được vết sẹo không thể nói là xấu hay đẹp, đau xót chợt hiện qua khóe mắt. Anh kéo tay cô qua, đẩy cô ngã xuống giường, hôn cô, nhẹ giọng nói với cô: “Tôi đồng ý cho cô, tạm thời có được tôi.”
Mười đô la đời người (3)
Sáng tinh mơ, ánh mặt trời thay ngọn đèn chiếu sáng căn phòng.
Một sợi nắng màu da cam chiếu thẳng vào trán Đường Nhất Đường. Anh mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng xa lạ, mùi xa lạ, còn có sự ấm áp xa lạ.
Bạch Khả gối đầu lên cánh tay, vùi đầu vào ngực anh, ngủ say sưa. Anh hơi cúi đầu, nhìn đỉnh đầu và chóp mũi xinh xắn của cô.Sự ấm áp ở nửa dưới nhắc nhở anh, anh vẫn đang chôn sâu trong cô.
Nghĩ đến tình triều cuồn cuộn đêm qua, anh mang theo cô một lần lại một lần lên đỉnh, cuối cùng, cô kêu không ra tiếng, chỉ có thể riu ríu khóc thút thít.
Nhìn như vậy, hai mắt của cô lớn hơn so với bình thường một chút.Cái cằm thon nhọn, xương gò má phớt hồng.Môi của cô, độ dày của cánh môi, rất hiếm thấy, nhưng đặt ở trên mặt cô, rất đẹp.
Lần đầu tiên anh cảm thấy cô đẹp, dưới ánh sáng loang lổ. Anh ghét cái tầng hầm u ám, nhỏ hẹp này, một mùi đậm đặc mơ hồ của sáng sớm.
“Thỏa mãn không?” Anh rút gối ra để cô ngã đầu trên cánh tay mình, giữ yên đầu, nghiêng người hỏi. Theo động tác của anh tấm chăn cũng bị rơi ra, cúi đầu liền thu hết thân hình lõa lồ của cô vào đáy mắt.
Cô không trả lời, co ro kéo chăn lên quá vai, che cơ thể lại.Cô cảm thấy kích động khi anh vẫn còn đang trong cơ thể cô, càng thế lại càng ngượng.Anh nhìn thấy lông mi cô không ngừng chớp động dưới ánh mặt trời, thì từ trong lỗ mũi phát ra tiếng cười, chậm rãi rút khỏi cơ thể cô.
Đã hơi khô, nên khi anh rút khỏi, cô đau đến nhíu mày.
Bây giờ anh còn không muốn đứng dậy, cô bởi vì xấu hổ cũng không dám động, hai người ôm nhau nằm im lặng trên giường.Làn da của cô bởi vị lộ ra bên ngoài, nên nổi da gà, anh thấy thế mới kéo cô vào trong long.Thân thể bọn họ hoàn toàn phù hợp ở cùng một chỗ.
Anh thỏa mãn thở dài hỏi: “Vì sao cô thích tôi?” Ngay từ đầu, anh cho rằng cô là vì tiền, sau lại tưởng vì tính.Sau buổi tối hôm qua, anh xác định cô không phải người như vậy.Bằng trực giác.
“Anh đã từng cho tôi mười đôla.”Cô đáp, nói rất trôi chảy, như là đã suy nghĩ rất nhiều lần.
“Mười đôla gì?”Anh hỏi.
“Chính là……” Cô muốn nói lại thôi, bỗng nhiên ngồi phắt dậy, không dám nhìn anh. Cô thò tay gom hết quần áo lại mặc vào người, rồi bước xuống giường tìm thứ gì đó trong ngăn bàn. Cuối cùng, cô từ sâu trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp. Cô mở hộp, lấy ra tờ tiền mười đôla được gấp rất cẩn thận, nằm lại trên giường, kìm nén xấu hổ mà chui vào lại trong ngực anh nói: “Chính là mười đôla này, anh còn nhớ không?”
Anh mở tờ tiền ra, một hàng chữ màu đen bắt mắt xuất hiện ở mặt trên, là một câu tiếng Trung: Mẹ yêu con.
Cổng ký ức mở rộng, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt xa lạ trước kia, bao gồm cả người phụ nữ ấy, mắt bà ngấn lệ nói: “Mẹ yêu con.”
Mẹ yêu con, mẹ yêu con……
Từ đó, từ “Yêu” trở thành từ cấm kỵ của anh.
“Là vì mấy chữ này sao? Những từ này thì có can hệ gì đến cô chứ?” Anh hỏi, cười tươi đến kỳ lạ.
Cô nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc của anh đã thay đổi. Côtheo bản năng muốn gần anh hơn, ôm anh, yếu ớt nói ra chuyện nhiều năm trước.
Lại nhớ tới con thuyền kia, kho để hàng kia. Cô ôm mẹ, không ngừng xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của bà. Đã hai ngày rồi mẹ không chịu mở mắt, cô cũng ngồi trong kho hàng suốt hai ngày. Có mấy người ở trên thuyền buộc cô phải bỏ mẹ ra, nói bà không được nữa rồi. Cô kiên quyết không chịu, cô biết, cô đã từng nhìn thấy. Nếu có người chết trên thuyền sẽ lập tức bị vứt xuống đáy đại dương. Cô không thể để mẹ của cô ở một nơi lạnh lẽo như thế!
Cứ giằng co, mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, mẹ đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở ra hồi lâu nhưng không thấy thần thái. Cô mừng đến phát khóc, gần như muốn té xỉu.
Mẹ ngồi xuống,