XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341398

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1398 lượt.

g thèm để ý đến anh, nhưng Trình Miễn biết thái độ này của cô đồng nghĩa với đồng ý. Nhướng nhướng mày, anh xoay người đi vào phòng ngủ, lấy quần áo cho Hà Tiêu tắm rửa.
Lăn qua lăn lại một lúc nữa, ăn xong điểm tâm thì đã gần mười giờ. Buổi chiều, trong liên còn tổ chức một buổi họp, Trình Miễn không thể không quay về.
Trước khi đi, anh và Hà Tiêu đổi giường đệm, để cho cô có thể thoải mái dễ chịu ngủ bù. Sau khi giặt xong một chậu quần áo to, anh hâm lại cơm một lần nữa, chỉ chờ sau khi Hà Tiêu rời giường có thể ăn. Sau khi làm xong tất cả, Trình Miễn rất có cảm giác thành công, cái này không giống với cảm giác thắng lợi khi anh tham gia quân diễn, mà tương đương với chiến thắng trên chiến trường, có ý nghĩa hơn trước rất nhiều.
"Trình Miễn?"
Mặc quần áo tử tế, lúc chuẩn bị đi, Trình Miễn nghe thấy Hà Tiêu cúi đầu gọi anh. Anh cúi xuống, đi đến bên giường, nhìn cô: "Sao vậy?"
[Các bạn đang đọc truyện tại DĐ LQĐ'>
"Đi đường cẩn thận nhé." Cô nhỏ giọng dặn dò, âm thanh có chút mềm dẻo.
"Anh biết rồi." Trình Miễn nở nụ cười, hôn lên trán của cô, "Ở nhà chú ý nghỉ ngơi, không lâu nữa anh sẽ xin nghỉ phép về thăm người thân, rồi về với em."
Hà Tiêu cọ cọ ống tay áo của anh, nhớ tới cái gì đó, rồi cô nói: "Đúng rồi, có thời gian thì gọi Từ Nghi đến nhà ăn bữa cơm nhé."
Từ "nhà” này, khiến liên trưởng Trình rất thoải mái. Anh nói: "Để sau một khoảng thời gian ngắn nữa đi, hai ngày nay, chỉ đạo viên đi nhận binh rồi, bận rộn lắm."
"Nhận binh?"
"Ừ, đi Tứ Xuyên."
Tứ Xuyên? Hà Tiêu chợt ngẩn ra, rồi vô cùng vui vẻ: "Nói như vậy, có thể anh ấy đã gặp Điềm Điềm rồi nhỉ ?"
Trình Miễn đưa mắt nhìn cô: "Cũng không phải là đến chỗ của cô ấy, về phần có thể gặp nhau hay không, phải xem bản lĩnh của Từ Nghi."
Trong lòng Hà Tiêu còn nói sao có thể không gặp, nhưng nghĩ lại, vẫn cảm thấy thật sự có khả năng này. Chử Điềm người này, mặc dù nhìn qua thì giống một cô gái không có nguyên tắc, không tim không phổi, nhưng nếu thật sự đưa ra quyết định, chỉ sợ cũng không dễ dàng hồi tâm chuyển ý. Chỉ mong hai người không ồn ào đến mức bế tắc.
Liên trưởng Trình hơi tổn thương: "Tại sao không thấy em lo lắng chuyện của chúng ta nhỉ, nếu không thì anh đã cầm giấy chứng nhận* từ lâu rồi."
*giấy chứng nhận kết hôn :D
Hà Tiêu trừng mắt nhìn anh, vô tâm bĩu môi, nhìn cực kỳ vui vẻ.
Trình Miễn càng lúc càng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.
Kết hôn! Bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn lại! Phải kết hôn thôi!






Thứ hai khi đi làm, Hà Tiêu nhận được điện thoại của Chử Điềm từ gọi từ quê tới. Mặc dù ngăn cách bởi điện thoại, nhưng cô cũng có thể nghe thấy giọng mũi khản đặc của Chử Điềm, vội hỏi: "Khóc à?"
"Không có." Giọng nói giả vờ vui vẻ truyền đến,"Hai ngày nay nhiệt độ ở Tứ Xuyên hạ xuống, hơi bị cảm cúm."
Hà Tiêu vẫn có phần không yên lòng: "Tình hình của bác gái như thế nào rồi? Nếu mà thật sự tệ quá thì đến thành phố B kiểm tra đi, đừng kéo dài nữa."
"Không cần đâu." Chử Điềm nói,"Cũng không phải chưa từng khuyên bà, mà tại mẹ mình quá cứng rắn, bà không muốn rời quê đi đến thành phố B xa như vậy. Hơn nữa, hai ngày nay, tình huống của bà cũng không tệ lắm, để sau hãy nói vậy."
Hà Tiêu ừ một tiếng.
Hà Tiêu nghĩ đây được coi là đáp án gì vậy?
Cúp điện thoại, sau đó Hà Tiêu sững sờ mất mười phút, rồi nhanh chóng kể cho Trình Miễn. Trình Miễn nghe xong cũng không quá kinh ngạc, chỉ cười nói: "Từ Nghi, cậu ta ấy à, có đôi khi thật sự nằm ngoài dự đoán."
"Có cái gì nằm ngoài dự đoán?" Giọng nói của Hà Tiêu hơi gấp gáp, "Trước kia, Từ Nghi còn cự tuyệt người ta đến ngàn dặm, sao lúc này lại đột nhiên nói muốn kết hôn?"
Trình Miễn nhỏ giọng trấn an: "Mặc dù anh cũng không hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ cái gì, nhưng anh có thể đảm bảo với em, Từ Nghi không phải người không chịu trách nhiệm, nếu cậu ấy quyết định kết hôn, thì chắc chắn sẽ chăm sóc Chử Điềm thật tốt."
Hà Tiêu vẫn hơi lo lắng cho Chử Điềm. Cũng không phải cô nghi ngờ nhân phẩm của Từ Nghi, mà sợ ở phương diện tình cảm, anh ấy lúc nào cũng lạnh nhạt, rồi sẽ vô tình làm Chử Điềm tổn thương, dù sao thì kết hôn cũng không giống với hẹn hò, đây chính là chuyện cả đời.--editor://Mạn Nhi--
"Tốt lắm, Tiếu Tiếu." Trình Miễn cắt ngang suy nghĩ của cô, "Như vậy cũng tốt, nói không chừng ngày cưới của chúng ta còn có thể chọn cùng một ngày."
Hà Tiêu tạm thời bị anh dời sự chú ý đi, cô nhìn ánh mặt trời đang chiếu xuống ở ngoài cửa sổ, nửa nghi ngờ, nửa đùa giỡn hỏi ngược lại: "Anh chắc chắn chứ, trong vòng hai tháng có thể giải quyết cha mẹ của em à?"
". . . . . ." Trình Miễn cắn chặt răng hàm, hít thở sâu, trả cho cô ba chữ: "Chờ xem!"
Hà Tiêu cười cười rồi cúp máy, khóe miệng, đuôi mắt đều không che giấu được ngọt ngào. Nhớ tới Chử Điềm, cô lo lắng thở dài, đường là mình chọn, cô cũng chỉ có thể mong cho cô ấy hạnh phúc.
Đến người lúc nào cũng không bị nhiễm thất tình lục dục chỉ đạo viên Từ cũng bắt đầu tính