XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341401

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1401 lượt.

bản thân anh ta trong trung tâm, chuyển cô đến chỗ làm cách nhà rất gần, lại là một đơn vị vô cùng nhàn hạ. Hà Tiêu hiểu ý tứ của anh ta, anh ta không chỉ hi vọng cô rời đi, còn đồng thời ám chỉ cô phải giữ mồm giữ miệng, nói ra không chỉ có hại với mình mà còn với người khác.
Hà Tiêu cảm thấy thật nực cười, chuyện bẩn thỉu như vậy, chỉ nghĩ đến cô đã cảm thấy vô cùng ghê tởm, làm sao phải chủ động nói ra?
Sau khi thuyên chuyển công tác, thời gian rảnh của Hà Tiêu nhiều hơn. Nhưng bởi vì giúp một bạn học chuẩn bị kế hoạch mở một công ty quảng cáo, cho nên cũng hết sức bận rộn, số lần về nhà so với trước kia cũng ít hơn, dẫn đến việc bà Điền vô cùng bất mãn, hai ba ngày lại có một cuộc điện thoại thúc giục, bảo cô tranh thủ thời gian mà về nhà.
Hôm nay là Chủ nhật, Hà Tiêu còn chưa thức dậy, điện thoại di động đã vang lên, là nhạc chuông dành riêng cho bà Điền. Mỗi chủ nhật, bà Điền gọi đến cũng chỉ vì một việc, Hà Tiêu ngồi dựa ở trên giường, cũng không tiếp. Nhưng không nghĩ đến, chuông điện thoại di động lại kiên nhẫn vang lên một lần nữa, Hà Tiêu đành phải bắt máy.
Sau khi nhận điện, người ở đầu kia cũng không nói lời nào, chỉ loáng thoáng có tiếng khóc lóc nỉ non. Bất chợt, Hà Tiêu có dự cảm xấu, nắm chặt điện thoại di động, rồi hỏi: "Mẹ à, sao vậy?"
Hình như bà Điền Anh đã trở lại bình thường, dùng giọng nói mang theo nồng đậm giọng mũi nhấn mạnh: "Tiếu Tiếu, ba con ngã bệnh rồi, con nhanh đến đây đi."
Hà Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc "oanh" một tiếng, rồi cái gì cũng không nghe rõ nữa. Ly thủy tinh thường dùng để uống nước vào mỗi sáng sau khi rời giường từ trong tay trượt xuống, Hà Tiêu cũng không kịp dọn dẹp mảnh vỡ trên đất, tùy tiện khoác một bộ quần áo lên, rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Khi Hà Tiêu chạy đến bệnh viện, lão Hà đã ra khỏi phòng cấp cứu, đang nằm trên giường trong phòng bệnh. Mẹ Điền Anh đang ở bên cạnh giường, Lỗi Lạc và Đồ Hiểu cũng ở đây.
Lòng của Hà Tiêu tạm thời buông xuống một nửa, cô cố gắng khiến bản thân trấn định lại, đi đến nhìn cha mình, chỉ thấy hai mắt của ông khép chặt, sắc mặt hơi tái nhợt. Cô không nén nổi đau lòng, quay đầu hỏi Lỗi Lạc và Đồ Hiểu: "Có chuyện gì xảy ra với ba em vậy?"
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Đồ Hiểu lớn tuổi hơn một chút mở miệng: "Đừng quấy rầy Hà thúc thúc nghỉ ngơi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói."
Trong phòng làm việc, khuôn mặt Hà Tiêu lo sợ không yên nhìn Đồ Hiểu: "Chị dâu, ba em, rốt cuộc ông ấy sao vậy?"
Đồ Hiểu đưa cho cô một tấm phim chụp X-quang, nghĩ đến có thể cô xem sẽ không hiểu, nên nói tiếp: " Thật ra thì tối hôm qua, Hà thúc thúc đã được đưa đến, đột nhiên té xỉu, rồi hôn mê bất tỉnh. Vốn định gọi điện thoại cho em từ lâu rồi, nhưng dì Điền không đồng ý, nói là bà trông được, nên chịu đựng cả một đêm. Nhưng khi nhìn thấy cuộn phim chụp CT*, thì dì Điền mới hoảng hốt, nên mới gọi em đến đây."
*Chụp CT: CT là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Computed Tomography (Computerized Tomography). Chụp CT có nghĩa là chụp quét cắt lớp điện toán, thường được gọi tắt là chụp CT hay chụp CT scan.
Đây là phương pháp chẩn đoán hình ảnh sử dụng tia x để tạo nên các bức ảnh về mặt cắt các bộ phận trên cơ thể.
Hà Tiêu trong chốc lát không hiểu nổi: "Tối hôm qua —— thì té xỉu?" Thấy Đồ Hiểu gật đầu, cô không nhịn được mà hỏi tiếp, "Kết quả kiểm tra như thế nào ạ?"
Hiếm khi thấy Đồ Hiểu hơi do dự, dưới sự thúc giục của Hà Tiêu, mới nói: "U não."
Đột nhiên, hô hấp giống như bị rút sạch sành sanh, Hà Tiêu cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, hơi đứng không vững. Nếu không phải hai tay đang vịn vào bàn, có khả năng cô đã ngã quỵ trên mặt đất.
Đồ Hiểu vội đi lên vài được, vững vàng đỡ lấy cô: "Đừng hoảng hốt, bây giờ còn chưa xác định được là lành hay ác tính, cho dù là ác tính, cũng không phải là thời điểm xâu nhất."
Nước mắt của Hà Tiêu thoáng ngưng tụ, cô không muốn mềm yếu, nhưng cuối cùng lại bị sợ hãi trong lòng giành chiến thắng.
Đồ Hiểu nhỏ giọng than thở, đưa cho cô tờ khăn giấy.
Hà Tiêu nắm chặt trong tay, một lát sau, nước mắt mới dừng được. Cô khàn giọng hỏi: "Lúc nào thì có thể xác định?"
"Còn phải làm kiểm tra, chờ đợi thêm một chút đi."
Chờ đợi.
Hà Tiêu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng bỏng lại lặng yên chảy xuống không một tiếng động.






Khi quay lại phòng bệnh, lão Hà đã tỉnh lại, không biết đang nói gì với bà Điền, chỉ nghe thấy bà càu nhàu: "Mấy hôm nữa cứ ở đây đi, chúng ta vẫn xoay được tiền viện phí, chờ đến khi có kết quả kiểm tra thì hãy nói chuyện xuất viện, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến cửa hàng của ông, đóng cửa vài ngày cũng không phá sản được."
Lão Hà cũng đành chịu, đành phải nhẹ nhàng nháy nháy mắt với Hà Tiêu.
Hà Tiêu nở nụ cười, chóp mũi lại chua chua. Cô thu hồi cảm xúc đó lại, hỏi lão Hà: "Cha, có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Lão Hà gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, không cần lo lắng đâu, không có chuyện gì lớn ."
"Con biết rồi." Cô ngồi xuống bên cạnh mép giường, dém