Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Hạ Chung Tình

Mùa Hạ Chung Tình

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341666

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1666 lượt.

ã Tưởng Viêm ra, để Chung Lăng đứng sau lưng: “Bà định bóp chết chị ấy hả?”
Tưởng Viêm chỉ thẳng vào Chung Lăng như lên cơn điên móng tay nhọn gần như đâm thẳng vào má Chung Khải “Nếu Lội Lội có mệnh hệ gì thì tao sẽ không cho mày được sống yên ôn đâu .
“Chị cứ mặc kệ mụ ta.” Chung Khải vỗ lưng cho Chung Lăng dễ thở hơn.
Chung Lăng thở hổn hển nói: “Chị không sao”.
“Để em xuống xem thế nào, chị cẩn thận con mụ điên này đấy.” Chung Khải vẫn không yên tâm nên nhắc thêm.
Chung Lăng vội gật đầu.
Tưởng Viêm lo cho con gái, mấy lần bất chấp nguy hiểm định lao xuống tìm, nhưng đều bị Chung Lăng túm lại: “Cô không biết bơi, lẽ nào còn muốn để mọi người phân tâm cứu cô nữa ư?”
Thế là cô ta mới chịu thôi, tay ôm chặt đầu, chân giậm thình thịch, lúc thì nhìn xuống hồ, lúc lại nhìn chằm chằm Chung Lăng, khiến cô sởn hết gai ốc.
Không biết đã đợi bao lâu, Hạ Dương, Chung Khải và một viên cảnh sát khác ủ rũ lên bờ, trước ánh mắt chờ đợi Chung Lăng và Tưởng Viêm, ánh mắt họ đều né tránh rồi lắc đầu.
Tưởng Viêm òa khóc, lao vào Chung Lăng như điên, may Chung Khải đã có sự chuẩn bị tinh thần từ trước, các cú đánh của Tưởng Viêm đều rơi vào người cậu.
“Chung Lăng, mày đền con gái cho tao, đền con gái cho tao!” Tưởng Viêm ngồi phịch xuống đất, lấy hết sức bình sinh
Chung Lăng chết lặng một bên, mặt mày vô cảm, trong lòng chứa vô vàn cảm xúc.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Một giọng ồm ồm cất lên sau lưng họ.
Chung Lăng vội quay đầu lại, cảnh tượng đầu tiên đạp vào mắt cô là Lội Lội đang đắc ý ngồi vắt vẻo trên cổ ông Chung, vừa cười vừa túm chặt mái tóc hoa râm của ông miệng còn đang ngậm một cái kẹo mút.
“Anh Hạ Dương, anh Chung Khải, sao các anh ướt hết vậy?” Rồi cô bé ngây thơ nói tiếp: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc? Chị ơi, sao chị cũng khóc vậy?”
Chung Lăng mặt ướt đẫm nước mắt, đưa tay lên lau nhưng không thể lau sạch.
Tưởng Viêm lao đến như mũi tên, ôm chặt con gái: “Con gái yêu, con gái ngoan của mẹ, con làm mẹ sợ quá đi thôi”.
Chung Lăng thở phào, chân mềm nhũn, cũng may Hạ Dương đỡ cô kịp thời, ý cười ranh mãnh hiện trong đáy mắt: “Tôi sẽ không thấy phiền nếu cô mượn tạm bờ vai của tôi để dựa”.
Chung Lăng không còn đầu óc nào để cãi nhau với anh.
Chung Đức Phúc là người từng trải, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, bèn vội nói với viên cảnh sát: “Một sự hiểu lầm, xin lỗi các anh nhé, để các anh phải mất công mất buổi quá”.
“Không sao, quan trọng nhất là cháu bé không xảy ra chuyện gì.”
Sau khi hết lời cảm ơn mấy viên cảnh sát và tiễn họ về, ông Chung quắc mắt nhìn Tưởng Viêm, nhưng cô ta dắt tay Lội Lội như không có chuyện gì xảy ra rồi để lại một cái bóng ngạo mạn cho tất cả mọi người.
\'\'Ba, ba đưa Lội Lội đi mua đồ mà sao không nói với bọn con một tiếng.” Giọng Chung Lăng tỏ ý trách móc, mà vẫn còn tim đập chân run.
Ông Chung không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói với con gái rằng ông cố tình để cô và Hạ Dương có cơ hội nói chuyện riêng với nhau. “Lúc đầu tưởng sẽ quay lại ngay nhưng Lội Lội nhìn thấy thú nhún lại thích quá, không chịu về, đành phải cho nó chơi, không ngờ lại để mọi người phải lo lắng như vậy”.
“Cũng là do bọn cháu sơ ý, đáng lẽ phải nghĩ đến việc bác dắt Lội Lội theo.” Nụ cười kín đáo hiện trên môi Hạ Dương.
Chung Lăng liền cau mày hỏi: “Thế cái mũ của Lội Lội là thế nào?”
“Có thể là do con bé không cẩn thận nên đánh rơi, ba cũng không để ý lắm.”
Chung Lăng khẽ “vâng” một tiếng.
“Để các con một phen hú hồn đúng không.” Ông Chung nắm tay cô, Chung Lăng sờ tay lên cổ mà vẫn chưa hết sợ.
“Tuởng Viêm… cũng vì lo cho Lội Lội, con đừng trách cô ấy”.
Giọng Chung Lăng có phần khinh mạn: “Con đâu có tư cách để trách mẹ của Lội Lội?”
Ông Chung không biết phải nói gì hơn. Đúng lúc này Hạ Dương hắt xì hơi một cái rất kịp thời, khiến chủ đề khó xử lập tức được gạt đi một cách khéo léo.
Chung Lăng liền tung cho anh chàng một gói giấy ăn.
Hạ Dương cười tươi đón lấy: “Cảm ơn nhé”.
Chứng kiến cảnh đó, ông Chung cười rạng rỡ, các nếp nhăn trên mặt đều hiện rõ mồn một.
Chuyện xảy ra lúc sáng khiến Chung Lăng không còm tâm trạng nào mà ở lại, cơm trưa xong xuôi không lâu, cô liền cáo từ cha mình.
Ánh mắt ông Chung liền sầm xuống: “Có việc gì gấp à? Ăn cơm tối xong hãy về”.
Chung Lăng kiên quyết lắc đầu.
“Thế để Duy Minh đưa con về.”
Nghĩ đến cảnh sống dở chết dở khi ngồi xe khách đường dài, Chung Lăng ngần ngừ một lát rồi cũng đồng ý.
Chung Lăng nhét đại đống quần áo vào chiếc túi du lịch, tần ngần nghĩ một lát rồi rút một cuốn album mỏng ở ngăn kéo cuối cùng của bàn học ra, nhét giữa hai chiếc áo, kéo khóa lại rồi xách chiếc túi ra khỏi phòng.
Lưu Duy Minh cung kính đứng bên cạnh: “Cô chủ”.
Chung Lăng không nhìn anh ta, chỉ ậm ờ đáp một tiếng.
“Cô có thể đi được chưa ạ?” Lưu Duy Minh đón lấy túi hành lý trên tay Chung Lăng một cách rất tự nhiên.
“Đi thôi.” Chung Lăng ngoái đầu lại: “Ba, con đi đây ạ”.
“Ừ.” Ông Chung ngồi trên ghế sofa vờ tập tru