Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Hạ Chung Tình

Mùa Hạ Chung Tình

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341669

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1669 lượt.

éo chứng tỏ anh có con mắt nhìn người” Hạ Dương nửa đùa nửa thật nói.
Chung Lăng liếc anh: “Anh không sợ mất à?”
“Không sợ, anh tin em mà, đồng thời cũng có lòng tin vào chính bản thân anh nữa” Hạ Dương tủm tỉm.
Chung Lăng liền túm lấy cổ áo anh: “Khai ngay, tại sao không nghe điện thoại của em?”
“Trước đó không nghe thấy, sau đó gọi lại thì em lại không nhấc máy.” Hạ Dương than thở, dường như vừa phải chịu nỗi ấm ức lớn.
Chung Lăng bất giác cười: “Đợi được điện thoại của anh thì hỏng hết bánh kẹo rồi”.
“Sau này anh sẽ không thế nữa, đảm bảo điện thoại hai mươi tư giờ sẵn sàng chờ em.” Hạ Dương véo mũi cô dỗ dành.
Chung Lăng kiễng chân lên chủ động hôn vào khóe miệng anh.
Hạ Dương lập tức phản công hôn đáp trả, lâu thật là lâu…






Hôm sau, sau khi báo cáo tiến độ công việc xong xuôi, Phương Nhiên ngần ngừ hồi lâu không chịu đi ra.
Chung Lăng liền hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
“Giám đốc.” Do dự một lát, Phương Nhiên nói: “Chuyện tối hôm qua, rất cảm ơn chị”.
“Không có gì đâu, đừng cả nghĩ quá.” Chung Lăng cúi xuống mỉm cười.
“Tôi… không kể gì đúng không?” Phương Nhiên hỏi.
Vẻ mặt Đường Tranh rất thản nhiên: “Mẹ anh muốn gặp em”.
Bàn tay đang ký giấy tờ của Chung Lăng dừng lại trong không khí: “Ồ”, một lát rồi hỏi tiếp: “Bác Đường cũng quay về à?”
“Mẹ anh về thăm em mà.”
Nụ cười trên môi Chung Lăng khựng lại.
“Bà không có ý gì khác, em đừng suy nghĩ.”
“Ok, bao giờ gặp?” Ở Anh bao nhiêu năm, mẹ Đường Tranh đã coi Chung Lăng là con dâu từ lâu, bà luôn quan tâm, hàn huyên nhỏ to với cô, chẳng khác gì mẹ đẻ. Cô không thể không nể mặt bà, Đường Tranh biết rõ điểm yếu này của cô nên mới lôi mẹ ra làm phao cứu trợ.
“Ngay bây giờ.”
Chung Lăng thu gọn giấy tờ rồi nói: “Đi thôi”.
Đường Tranh thu ánh mắt về, mỉm cười.
Hẹn ở nhà hàng Bế Phong Đường chuyên các món ăn nhẹ gần công ty, mẹ Đường Tranh đã ngồi đợi ở đó.
Chung Lăng cung kính chào: “Cháu chào bác”, còn nhớ mẹ Đường Tranh thích ăn nhất là món bánh mì kẹp bơ, cô liền gọi hai suất.
“Con à, để bác coi con nào.” Mẹ Đường Tranh trìu mến nhìn cô.
Chung Lăng cứ để bà vuốt má, trong lòng trào dâng một nỗi xót xa.
Mẹ Đường Tranh thương cô mồ côi mẹ sớm nên rất quan tâm đến cô, nếu cô làm vợ Đường Tranh thì hoàn toàn không phải lo về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chỉ tiếc rằng cô và Đường Tranh…
“Con gầy đi rồi đó.”
Chung Lăng sờ tay lên mặt: “Đâu hả bác”. Hạ Dương nuôi cô như nuôi heo, dù đã nhiều lần phản kháng nhưng không đạt kết quả, làm sao cô có thể gầy đi được.
“Con không biết nấu ăn đúng không, có nhớ các món bác làm không?” Mẹ Đường Tranh dịu dàng vuốt tóc cô.
Hồi mới về Thượng Hải đúng là cô có nhớ, nhưng sau đó đã bị mờ mắt trước tay nghề của Hạ Dương, rồi cả trái tim cũng bị lôi đi mất. Cô gật đầu, cũng không thể coi là nói dối.
“Thế sao không quay về Anh, chúng ta sống với nhau rất vui mà.”
Chung Lăng chớp hàng mi dày: “Bác ạ, ở Thượng Hải con sống rất ổn”.
Mẹ Đường Tranh mỉm cười tỏ ý đã hiểu và không tiếp tục chủ đề này nữa.
Chung Lăng thầm thở phào.
Đường Tranh rót nước trà vào chén cho cô, cô liền nói: “Cảm ơn anh”.
“Sao mà khách khí với thằng Tranh thế?” Nói rồi bà quay sang Đường Tranh hỏi: “Tranh à, có phải con đã ăn hiếp Lăng Lăng không?”
“Con đâu dám mẹ.” Đương Tranh cười bẽn lẽn.
“Lăng Lăng, nếu Tranh bắt nạt con thì cứ nói với bác, để bác cho nó một bài.”
Chung Lăng há miệng nhưng không nói được gì. Cuối cùng cô đành nhoẻn miệng cười, dường như không tìm ra cách ứng phó nào hợp lý hơn.
Ôn lại những chuyện thú vị của ba người hồi còn ở Anh, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua.
Chung Lăng thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, thầm nghĩ không biết Hạ Dương có tìm cô không.
“Lăng Lăng, con đang vội à?” Mẹ Đường Tranh hỏi.
“Dạ không ạ.”
Mẹ Đường Tranh mỉm cười rất kín đáo: “Nếu không có việc gì thì tối nay đi xem live show của ban nhạc HERO với bác nhé”.
Chung Lăng chợt sững lại vì không ngờ mẹ Đường Tranh lại đưa ra yêu cầu này.
“Sao vậy, không muốn đi xem với bà già này à?” Mẹ Đường Tranh trêu.
Đã nói đến nước này Chung Lăng không thể từ chối, hơn nữa bản thân cô cũng rất thích được đi xem live show này, và thế là cô đã vui vẻ nhận lời. Trong lòng cô rất muốn được đi xem với Hạ Dương, nhưng lại không muốn ép anh, thế nên mới tặng vé cho Chỉ Quân.
“Nhưng vé xem live show…”
“Bác đã chuẩn bị sẵn rồi đây.” Mẹ Đường Tranh lấy từ túi xách ra ba tấm vé và giơ trước mặt Chung Lăng: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi”.
Trên đường đi, Chung Lăng định nhắn tin cho Hạ Dương, nhưng móc túi xách hồi lâu mà không thấy, lúc này cô mới sực nhớ ra lúc đi vội nên đã để quên điện thoại trên bàn làm việc.
Cô không muốn mượn điện thoại của Đường Tranh, định tìm bốt điện thoại công cộng để gọi nhưng không tìm thấy, nghĩ bụng live show cũng chỉ hai, ba tiếng đồng hồ là kết thúc, về giải thích với Hạ Dương cũng không muộn.
Điều khiến Chung Lăng rất bất ngờ là vé mà mẹ Đ