Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Hạ Chung Tình

Mùa Hạ Chung Tình

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341665

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1665 lượt.

, cũng phải uống cho có không khí chứ”.
Chung Lăng cố cười gượng.
Đường Tranh châm một điếu thuốc nhưng không hút mà chi kẹp ở ngón tay, đợi đến khi gần cháy hết mới rít một hơi rồi búng tàn thuốc lá.
Trước đây anh không bao giờ động đến rượu và thuốc lá, đột nhiên Chung Lăng cảm thấy con người Đường Tranh ngày càng khó hiểu.
Uôhg hết mấy cốc bia, tửu lượng của Chung Lăng không thành vấn đề, nhưng bụng cũng đã hơi căng.
“Sorry, em vào wc một lát.” Cô nói.
Ý cười thoáng qua trong mắt Đường Tranh: “Ừ”.
Chung Lăng vừa đi ra, anh ta lập tức vớ ngay lấy túi xách của cô, móc ra chiếc điện thoại Nokia nhỏ xinh. Mở nhật ký cuộc gọi ra xem thì người liên lạc cuối cùng là Hạ Dương.
Chính là anh chàng trẻ trung, tràn đầy sức sống đó.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tên Hạ Dương nhấp nháy trên màn hình.
Vẻ giễu cợt hiện rõ trong mắt Đường Tranh, anh ta bấm nút nghe: “A lô”.
Hạ Dương ngập ngừng: “Xin lỗi, chắc tôi gọi nhầm”.
“Cậu không gọi nhầm đâu, cậu tìm Chung Lăng đúng không?” Ánh mắt Đường Tranh toát lên vẻ khinh miệt, nhưng giọng vẫn rất lịch sự.
“Anh là?” Hạ Dương thầm giật thột, đột nhiên một linh cảm chẳng lành ập tới.
“Tôi là Đường Tranh, hiện tại Chung Lăng không tiện nghe máy, cậu có nhắn gì tôi sẽ nhắn giúp.” Anh ta cố tình nói với giọng mờ ám, lòng cảm thấy rất hả hê vì đã có dịp trả thù.
Hạ Dương im lặng một lát rồi đáp: “Không cần đâu”.
Đường Tranh xóa đi hiển thị cuộc gọi của Hạ Dương trong điện thoại, gập máy lại rồi cười khẩy.
Việc đầu tiên Chung Lăng làm sau khi trở về chỗ ngồi là giở điện thoại ra xem. Vừa nãy đứng trong nhà vệ sinh nghe loáng thoáng có tiếng chuông điện thoại, nhưng kiểm tra thì không thấy có cuộc gọi nhỡ, chỉ có thể kết luận chắc là ảo giác do sức ép công việc quá lớn.
“Sao em không ăn nữa?” Đường Tranh hỏi rất quan tâm.
Chung Lăng liền cười: “No rồi”.
“Có phải do mệt quá không?”
“Không đến mức đó.”
Đường Tranh ngừng một lát, từ tốn nói: “Thôi về đi, ngủ sớm cho có tinh thần, ngày mai em còn phải lo giải quyết vụ Kim Bằng nữa”.
“Vâng.”
Đi bộ trong con ngõ nhỏ, ánh trăng tỏa xuống, khuôn mặt vốn rất ưa nhìn của Chung Lăng trở nên thanh thoát hơn bao giờ hết.
Đột nhiên Đường Tranh bật cười: “Trăng đêm nay đẹp thật”.
Chung Lăng nhìn anh ta rồi gật đầu phụ họa cho qua chuyện: “Đúng vậy”.
“Anh vẫn còn nhớ tối hôm đầu tiên em đồng ý đi chơi với anh, trăng cũng sáng như hôm nay.”
Chung Lăng liền cắn môi nói: “Anh lại bắt đầu rồi đấy”.
“Ok, anh sẽ không nói nữa.” Đường Tranh vui vẻ đáp, giọng rất bình thản.
Sau khi trở về khách sạn, Chung Lăng tắm rửa và thay sang bộ quần áo ngủ thoải mái, đợi mãi điện thoại của Hạ Dương mà không thấy, cô liền chủ động gọi cho anh.
Nhưng lúc thì điện thoại không gọi được, lúc lại không có người nghe máy, Chung Lăng đoán anh đang bận, liền tắt điện thoại sạc pin và yên tâm đi ngủ.
Nằm được một lúc thì cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Trước đó không để ý, căn phòng cô ở có gác xép nhỏ, cửa sổ nằm trên gác xép, vì Chung Lăng mắc chứng sợ độ cao nên có yêu cầu khá chặt chẽ về không gian. Cô nằm trằn trọc trên giường hồi lâu mà không tài nào ngủ được, cứ cảm thấy khó thở, tức ngực.
Cô ngồi dậy gấp chăn, gọi điện thoại cho quầy tiếp tân xin đổi phòng, nhưng nhân viên trực quầy nói do có Festival bia nên đã hết phòng trống.
Chung Lăng không biết phải làm thế nào, biết sớm thì đã chọn phòng Đường Tranh đang ở. Bây giờ cách duy nhất là đổi phòng cho Đường Tranh, nhưng với mối quan hệ như họ hiện nay, đưa ra yêu cầu này e rằng hơi thất lễ chăng?
Chung Lăng đang ngần ngừ thì có tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Ai đó?” Muộn thế này rồi, không thể không đề phòng.
“Anh đây.” Giọng Đường Tranh cất lên.
Chung Lăng bực bội nói: “Em ngủ rồi, có việc gì mai trao đổi”.
Hình như Đường Tranh đang cười: “Mở cửa đi, anh không ăn thịt em đâu mà sợ”.
Chung Lăng cảm thấy đầu càng đau hơn.
Đường Tranh thở dài nói: “Anh chỉ muốn đổi phòng cho em thôi mà”.
Anh ta nói cái gì vậy, Chung Lăng sững lại.
“Anh biết em không quen ở phòng kiểu đó, nếu em ngủ không ngon thì ngày mai không có tinh thần làm việc, anh cũng là vì lo cho công ty thôi, đây không bị coi là việc tư chứ.” Đường Tranh mím môi, thể hiện vẻ rất thoải mái.
Cổ họng Chung Lăng như bị ai dùng vật gì đó chặn lại, một lúc lâu sau cô mở cửa ra.
“Mang ít đồ cá nhân sang đó thôi, còn lại mai hãy sắp xếp.” Đường Tranh hảo tâm nhắc, phụ nữ thường mang những đồ lặt vặt mà trong mắt đàn ông thì hoàn toàn không cần thiết.
Chung Lăng ngần ngừ hồi lâu: “Cảm ơn anh”.
“Cho dù chúng ta không còn yêu nhau nhưng vẫn có thể làm bạn, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện thường tình, em không cần phải khách sáo như vậy.” Nụ cười chân thành của Đường Tranh khiến Chung Lăng càng áy náy: “Xin lỗi anh, em…”.
“Đừng xin lỗi nữa, em không có lỗi gì với anh mà chỉ là không yêu anh nữa mà thôi.” sắc mặt Đường Tranh trầm hơn.
Chung Lăng cũng cảm thấy buồn, nhưng đã giấu đi mọi tâm tr


Teya Salat