XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Hè Nóng Bỏng

Mùa Hè Nóng Bỏng

Tác giả: Mạn Ni

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 134569

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/569 lượt.

khác, đàn ông mỗi khi đau khổ đều thường tìm đến rượu bia và thuốc lá để chữa lành vết thương, không giống như phụ nữ cứ núp một chỗ rồi khóc thút thít để tìm thanh thản.
Xoay người định chạy đi tìm thím Mẫn, lại sợ khéo quá hóa vụng, cô trốn ở chỗ này khóc lóc, chính là vì không muốn để cho ai biết, bây giờ chạy đi tìm thím Mẫn chẳng phải là càng thêm khó xử sao?
“Bành Ngạn Kỳ, anh là tên khốn kiếp, tên hèn hạ, tên sắc lang vừa thấy phụ nữ là cởi quần. . . .”
Nghe thấy Vương Tuệ Hân bắt đầu chuyển từ đau thương sang tức giận, Tạ Kính lộ ra một nụ cười. Tốt nhất là nên như vậy, nếu như một người lâm vào cảm xúc đau thương thì sẽ dễ dàng hối tiếc, hoặc sẽ có ý định tự tử, nhưng tức giận thì sẽ khác, nếu muốn làm tổn thương thì đối tượng sẽ là người khác chứ không phải bản thân mình.
“Đừng nghĩ là tôi cần anh, Vương Tuệ Hân tôi không có anh chẳng phải là vẫn rất tốt đó sao? Cho dù đàn ông có chết hết thì tôi cũng không cần cái loại rác rưởi như anh, anh chỉ xứng với mặt hàng như Phương Khải Lỵ mà thôi. . . .”
Vương Tuệ Hân mắng một tràng rồi lại khóc thêm mấy tiếng, trong lòng dần dần cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tôi sẽ tìm một người đàn ông khác, một người tốt hơn anh gấp trăm lần!”
Nghe thế, ánh mắt của Tạ Kính sáng lên, chẳng lẽ ông trời đang ám chỉ anh lợi dụng đục nước béo cò sao?
Tạ Kính sờ cằm, nhìn chằm chằm Vương Tuệ Hân như đang suy nghĩ điều gì, sau đó liền rời đi không để lại chút tiếng động. Nếu như hai người quen thuộc thì bây giờ anh đi đến an ủi cô còn có chút hiệu quả.
Nhưng bây giờ anh vẫn chỉ là một người xa lạ, xuất hiện một cách đường đột như vậy chỉ khiến cô càng thêm lúng túng, không bằng để cho cô một mình tự lấy lại bình tĩnh đi.
Mười mấy phút trôi qua, cô la hét cũng đã mệt mỏi, tức giận trong lòng đã xả ra hết, không còn sót lại một chút gì, cũng không muốn tự mình giữ lại phiền muộn ở trong lòng. . . .
Kể từ khi phát hiện Bành Ngạn Kỳ bắt cá hai tay, cô liền dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này, cũng không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, một mình trốn lên núi tự chữa lành vết thương, nửa đêm nằm trên giường cũng có lúc cô sẽ suy nghĩ có nên cho anh ta thêm một cơ hội nữa hay không?
Nhưng yêu càng nhiều thì hận càng sâu, nếu anh ta tìm đến ai đó xa lạ thì không nói, đằng này người đó lại là bạn của cô, hai sự phản bội cùng một lúc đã khiến ý niệm tha thứ trong cô đều bị vỡ vụn.
Cho dù hôm nay Bành Ngạn Kỳ có đứng trước mặt cô, cô cũng sẽ không quay trở lại với anh ta, nhưng con người thật sự là một động vật rất kỳ lạ, rõ ràng là đối phương làm tổn thương bạn, khiến bạn khổ sở, bạn cũng hiểu được giữa hai người tuyệt đối sẽ không thể quay về, thế nhưng khi nghĩ về anh ta, dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lại nhớ đến nghẹn ngào, vô cùng đau đớn. . . .
Nhưng so với nỗi đau tê tâm liệt phế của hơn một năm trước, thì hôm nay, mặc dù trong lòng cũng khó chịu, nhưng cảm giác đó đã trôi qua thật nhanh, sau mười mấy phút đồng hồ chửi mắng thì tức giận đã không còn nữa, một năm trước, cô có thể vừa khóc vừa cười hơn cả tiếng đồng hồ, thời gian quả thật là một liều thuốc chữa thương cực kỳ hiệu quả.
Vương Tuệ Hân buồn bã thở dài, nhìn núi rừng và bầu trời xanh thẳm, cảm nhận từng làn gió mát, trái tim vốn thắt lại đã dần dần thả lỏng, nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của mình vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô thở một hơi thật dài, đem tất cả sự buồn bực trong lòng tuôn ra hết, sau đó mới chậm rãi trở về nhà gỗ, xa xa, mấy đứa trẻ đang rượt đuổi nhau, nhìn thấy cô thì lại vẫy vẫy tay.
“Em chào cô!”
Vương Tuệ Hân không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã trút giận xong, nếu để cho đám học sinh thấy mình vừa khóc vừa gào thét thì thật sự rất mất mặt.
“Cô có muốn đi bắt dơi câu ếch với tụi em không?” Một bé trai tám tuổi quơ quơ cái lưới đánh cá trong tay.
“Không đâu, các em đi đi!” Vương Tuệ Hân mỉm cười, trẻ con trên núi rất hiếu động và thuần khiết, không buồn không lo, thật khiến cô đem lòng hâm mộ.
Đám trẻ lại ùa vào trong rừng, Vương Tuệ Hân hái một ít hoa dại để về cắm vào bình, khi cô trở lại nhà gỗ thì trông thấy Tạ Kính cởi trần dọa cô sợ hết hồn.
Hình như anh vừa mới tắm xong, trên da thịt màu đồng còn đọng lại vài giọt nước, lồng ngực rộng lớn bền chắc, cơ bụng sáu múi khiến cho người ta suy nghĩ viển vông, ngay cả dây kéo quần thể thao anh còn không kéo kỹ, Vương Tuệ Hân thậm chí còn có thể nhìn thấy đám lông màu đen từ chỗ đó chạy dọc lên rốn.
Đột nhiên cô cảm thấy mặt mình nóng lên, miệng đắng lưỡi khô. Cô không phải là chưa từng nhìn thấy đàn ông cởi trần, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ngượng ngùng như vậy.
“Anh. . . anh. . . .”
Tạ Kính nhướng mày nhìn cô luống cuống chân tay, đỏ mặt ngượng ngùng, anh bỗng cảm thấy có chút buồn cười. Không ngờ cô còn biết xấu hổ.
“Dọa em sao?” Anh cầm chiếc áo ba lỗ màu trắng vắt ở trên ghế để mặc vào.
“Tôi không có bị dọa!” Vương Tuệ Hân nói. Chi bằng nói là cô không được tự nhiên còn chính xác hơn.
“Anh dậy lúc nào vậy?” Cô chuyển đề tài.
“Vừa mới dậy