
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341726
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1726 lượt.
ăm sóc anh ta, anh có thể nói gì? Nhưng lòng mâu thuẫn, khó chịu.
“Anh nói gì đi!”. Nghiêu Vũ bắt đầu lo lắng.
“Em mua thức ăn cho Đồng Tư Thành?”.
Nghiêu Vũ vô thức gật đầu.
Hứa Dực Trung cay đắng: “Lòng em luôn có anh ta”.
Nghiêu Vũ giật mình, cô hiểu ngay ý anh. Hứa Dực Trung thấy khó xử, lẽ nào cô không? Cô nhìn anh, lại cúi nhìn túi thức ăn, khẽ nói: “Anh muốn chia tay với em?”.
Hứa Dực Trung sững người, đau khổ, chua chát cùng lúc ập đến, làm anh rã rời, sau đó là cảm giác lo sợ, môi mấp máy, lại mím chặt, ánh mắt âm u như nỗi buồn không thể khuây khoả nhìn cô, cặp mắt hằn sâu ở chỗ giao nhau.
Nghiêu Vũ không ngẩng đầu: “Sai rồi, là em nói chia tay”.
Anh kéo cô lại, giữ chặt trong lòng, nói lạc giọng: “Không phải, không phải…”.
“Em xin lỗi…”. Lòng đau như xé, Nghiêu Vũ ngẩng nhìn anh, mong anh có thể hiểu, mong anh có thể tha thứ, mong vòng tay anh mãi mãi siết chặt, mãi mãi ấm như bây giờ!
“Anh đợi em!”. Hứa Dực Trung không dám nhìn cô, nói xong quay người bước nhanh vào công ty. Bước chân vững chắc, giữ thẳng lưng, như sợ cô lại nói, sợ cô sẽ cự tuyệt.
Nghiêu Vũ hơi há miệng, lại mím chặt, in bóng anh vào lòng. Quay người đi.
Đồng Tư Thành đang đợi em, cô nghẹn họng, rưng rưng, Tư Thành … đang đợi em! Ý nghĩ này giúp cô kiên định tiếp tục đi đến nhà Đồng Tư Thành, cô và Hứa Dực Trung đi ngược chiều, mỗi lúc một xa. Nhưng lòng dần dần an tịnh, bình yên.
Cô ấy muốn Đồng Tư Thành vui, Đồng Tư Thành muốn gì, anh biết rõ, làm sao anh có thể cạnh tranh với anh ta? Hứa Dực Trung đứng trong thang máy lặng lẽ nghĩ, cho dù trong lòng Nghiêu Vũ không có anh ta, cô cũng giấu, cũng đánh lừa anh ta. Còn anh, tuyệt đối không muốn Nghiêu Vũ bị kẹt giữa hai bên. Anh muốn để cô làm những gì cô muốn. Thà không nhìn thấy cô còn hơn nhìn thấy cô buồn.
Đỗ Lối gõ cửa đi vào phòng làm việc của Hứa Dực Trung. Từ trên tầng cô đã chứng kiến tất cả, chủ ý đến gặp anh: “Dực Trung, em đã nhìn thấy, anh muốn từ bỏ sao?”.
Hứa Dực Trung nhướn mày: “Còn em? Em đã muốn từ bỏ chưa? Tiểu Vũ rất lương thiện, cũng rất quan tâm bạn cũ, tôi và cô ấy không thể xa nhau, sao có thể từ bỏ”.
Đỗ Lối cười, nụ cười đẹp, buồn bã: “Dực Trung, chắc anh không biết, lúc mới ra trường, em và Nghiêu Vũ thực ra đều có thể trở về thành phố B, dễ dàng có một công việc nhẹ nhàng ổn định. Cô ấy tức giận ở lại thành phố này, chẳng lẽ em không thế. Kì thực, em và Nghiêu Vũ đều có mơ ước như nhau, đều muốn một tình yêu thuần tuý. Chỉ khác là, em đã yêu Lâm Sơn, chồng của Tuệ An, đó là khác biệt lớn! Cô ấy luôn mạnh mẽ hơn em, như anh nói, không từ bỏ cũng đáng”.
“Tiểu Vũ và em không giống nhau, em hay oán thán. Năng lượng sống của cô ấy mạnh hơn em. Tôi dám chắc, Tiểu Vũ sẽ không bao giờ yêu một người như Sơn Tử, trong quan niệm của cô ấy không chấp nhận như thế. Mơ ước của em và Tiểu Vũ, thoạt nhìn có thể như nhau, nhưng bản chất lại khác. Ví như bây giờ, em đến đây không ngoài tò mò vì thấy cô ấy một mình quay đi, thâm tâm em vẫn không muốn Tiểu Vũ được nhiều thứ hơn em, sống tốt hơn em”. Hứa Dực Trung thản nhiên nói thẳng.
Anh không giận, chuyện của Đỗ Lối và Trương Lâm Sơn anh rất hiểu. Anh thông cảm với Đỗ Lối, bởi vì rốt cuộc cô thật lòng yêu Trương Lâm Sơn, không giống hồi đầu theo đuổi anh. Cô không phô trương, không dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ đơn thuần bắt đầu từ ngưỡng mộ, dần dần thành ra như bây giờ.
Nghiêu Vũ từng nói, cô không chấp nhận như vậy, trừ khi Trương Lâm Sơn ly hôn.
“Đỗ Lối, Sơn Tử với em cũng thật lòng. Vấn đề là ở Tuệ An, nếu Tuệ An không tốt như vậy, anh ấy sẽ không đắn đo. Thật ra bản chất anh ấy vẫn là người lãng mạn, rất coi trọng cảm giác giữa hai người”.
“Em có định cả đời ở bên Sơn Tử như vậy không?”.
Đỗ Lối rất lâu không nói. Cô ngồi trước mặt Hứa Dực Trung, nhìn anh không chớp: “Dực Trung, em thật sự ngưỡng mộ anh, con mắt nhìn nhận của Nghiêu Vũ quả không tồi. Anh hiểu cô ấy. Em chỉ nhắc anh một câu, Đồng Tư Thành như vậy, anh nên nghĩ cách. Nghiêu Vũ rất mềm lòng, nếu Đồng Tư Thành bị bệnh hai năm, cô ấy sẽ ở bên anh ta hai năm. Đó là nhược điểm lớn nhất của cô ấy, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của anh”.
“Được rồi, em cứ chăm sóc bản thân cho tốt, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến đối với chuyện của em và Sơn Tử, tôi đã nhận lời với bố em, sẽ chăm sóc em, có chuyện gì, cứ nói, nếu giúp được tôi rất sẵn lòng”.
“Ha ha, cho nên em mới ngưỡng mộ anh, em đến là muốn nhờ a