
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341731
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1731 lượt.
i không gặp Hứa Dực Trung. Anh không tìm cô, cô cũng không liên lạc, nhưng hai người dường như có cảm giác giống nhau. Nghiêu Vũ không nghĩ cô và Hứa Dực Trung đã chia tay, cô tin anh cũng nghĩ vậy.
Mấy tháng gần đây, tinh thần Đồng Tư Thành ngày một tốt hơn, tháng này anh còn đi làm, anh nói nhàn rỗi không làm việc, rất chán.
Thời gian Nghiêu Vũ đến nhà anh dần dần cố định, thường một tuần hai lần, thứ tư và thứ bảy. Cô nấu cơm, sắc thuốc bắc cho anh, cũng mang theo laptop chỉnh sửa những ghi chép trong chuyến du lịch đến các thị trấn cổ dạo trước.
Từ trước cũng như bây giờ Đồng Tư Thành chưa từng để cô đưa anh đi bệnh viện, Nghiêu Vũ chỉ mong anh vui hơn, cũng chưa từng hỏi bệnh trạng của anh. Mỗi lần sau khi đến bệnh viện kiểm tra, anh đều phấn khởi, đều nói tình hình rất khả quan, không có vấn đề gì. Nghiêu Vũ nghe vậy cũng phấn khởi không kém, dường như đã quên những chuyện cũ.
Lúc cắm cúi làm việc, cô lại cảm giác nụ cười của Đồng Tư Thành biến mất, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô. Nghiêu Vũ không dám ngẩng lên.
“Tư Thành, lễ kí hợp tác phát triển du lịch thị trấn cổ rất đình đám, em muốn cùng Thiên Trần đến đó chơi. Cũng muốn tìm hiểu một chút quy hoạch ở đấy. Chẳng phải chúng ta có ba lạc viên ở đó?”.
Đồng Tư Thành giơ tay vuốt tóc cô: “Tóc em nếu dài hơn chút nữa sẽ giống như ngày xưa. Ồ, vẫn còn một đoạn khá dài!”. Đồng Tư Thành dùng tay ước lượng, ánh mắt anh đầy tiếc nuối: “Nghiêu Nghiêu, tóc em cần bao nhiêu thời gian mới trở lại như ngày xưa?”.
Nghiêu Vũ ngoảnh nhìn, còn gần một gang tay, cô cười: “Chắc cũng phải nửa năm nữa, tóc em dài nhanh”.
“Có lúc, không biết chết là xấu hay tốt, có lẽ cũng tốt, nhưng con người luôn sợ chết”. Đồng Tư Thành thủng thẳng nói.
Nghiêu Vũ sững người, trợn mắt trách anh: “Phỉ phui cái mồm! Tự dưng lại nói đến chết chóc! Không phải bây giờ anh đang rất tốt sao?”.
Đồng Tư Thành trìu mến nhìn cô: “Anh sai rồi, được chưa? Nghiêu Nghiêu, anh cũng muốn đến thị trấn cổ!”.
Nghiêu Vũ ngẩn người, bắt đầu lo lắng: “Phải ngồi xe ba, bốn tiếng, không ổn, anh đừng đi!”.
“Không, anh muốn đi, anh thích nơi đó, cảm giác rất bình yên…”. Mắt anh đầy lưu luyến, Nghiêu Vũ hiểu, anh không muốn xa cô.
Cô cầm tay anh, ngón tay thon dài, da hơi khô, nóng hơn bình thường, được cô chăm sóc mấy tháng, lòng bàn tay bấy giờ đã có khí sắc: “Tư Thành, em không đi nữa, em ở lại với anh!”.
Đồng Tư Thành kiên quyết: “Em không cho anh cơ hội nào ư? Anh luôn muốn cùng em đến nơi em lớn lên từ nhỏ, đưa anh đi ăn mì uyên ương”. Nghiêu Vũ xoay lại, mắt chợt ướt. Mì uyên ương! Anh ấy vẫn còn nhớ mì uyên ương! Cô gật đầu, không dám nói gì, sợ anh phát hiện cô khóc.
Nghiêu Vũ lái xe đến đón Thiên Trần và Tuệ An. Cả hai phải lôi Tuệ An lên xe, Nghiêu Vũ nhớ lời Hứa Dực Trung, không nhắc nửa câu về chuyện của Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối.
Tuệ An đắn đo mãi, Hứa Dực Trung gọi điện đến nhà mời Trương Lâm Sơn tới thành phố B tham dự lễ kí hợp tác, tiện thể thăm quan thị trấn cổ, bây giờ anh đang ở đó… Cô rất phân vân, cuối cùng không cưỡng lại được lôi kéo của hai cô bạn, đành đi theo. Thầm nghĩ, nếu gặp Lâm Sơn, anh có vui không?
Khi Nghiêu Vũ dắt tay Đồng Tư Thành từ cầu thang xuống, Tuệ An và Thiên Trần đều giật mình. Đồng Tư Thành quá gầy. Một năm không gặp, anh đã thay đổi hoàn toàn. Nghiêu Vũ nói Tư Thành đã tăng được ba, bốn cân, khỏe hơn rất nhiều.
Hai cô bạn không nói gì, giúp Nghiêu Vũ xếp hành lí. Mở cốp xe, thấy bên trong chất đầy đồ, Nghiêu Vũ nói: “Mang nhiều một chút, nhân tiện có xe”.
Nghiêu Vũ phóng xe rất nhanh, nhưng cũng rất cẩn thận. Cô đã chủ ý mượn chiếc Volvo, muốn Đồng Tư Thành được ngồi thoải mái.
Tuệ An ngồi trong xe cười: “Tiểu Vũ, lần đầu tiên thấy cậu lái xe, cũng thạo ghê”.
Đồng Tư Thành cũng nói: “Đúng đấy, anh cũng không biết”.
“Từ nhỏ em đã lớn lên trong những chiếc xe, bố mẹ ở xa nhau, em lái thì không sao, cứ ngồi yên là say. Em lái được mấy năm rồi, các anh, à, các anh họ dạy em. Em thích phóng thật nhanh, cảm giác như đang bay”.
“Nghiêu Nghiêu, lái chậm một chút cũng được, anh không sao”.
“Nhưng em thích phóng xe tốc độ, em đã chủ ý mượn con xe này, xe xịn, đúng ba tiếng là đến”. Nghiêu Vũ nhoẻn cười với anh.
Anh cũng cười với cô.
Ra đến đường cao tốc. Nghiêu Vũ liên tục vượt các xe khác. Sắp đến thành phố B, cô giảm tốc độ, đã thấp thoáng thấy xe của Hứa Dực Trung ở phía trước. Tim Nghiêu Vũ lại đập dồn, nhưng biết làm sao, bây giờ cô chỉ có thể ở bên Đồng Tư Thành.
Đến thành phố B, ai việc nấy. Thiên Trần đi liên hệ thuê phòng, Tuệ An cũng đi theo. Nghiêu Vũ hỏi Đồng Tư Thành: “Anh có muốn nghỉ một lát không?”.
Đồng Tư Thành gật đầu.
Nghiêu Vũ hâm lại thuốc bắc, để đầu giường cho anh: “Đợi một lát hãy uống. Em đi mua chút đồ rồi về”.
Đồng Tư Thành kéo cô lại, nhắm mắt: “Nghiêu Nghiêu, em không cần phải tốt với anh như vậy… anh”. Một tiếng thở dài não nề, anh không muốn xa cô, không muốn để cô đi, muốn níu kéo cô, làm cô mệt mỏi. Cuối cùng anh từ từ buông tay: “Ngồi xe mệt, anh ngủ một lát,