
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341711
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1711 lượt.
Cô ngẩng mặt chờ một lát, không thấy Hứa Dực Trung nói gì, lòng ngổn ngang, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bức thư của Đồng Tư Thành, gượng cười nói: “Nếu phó tổng Hứa không còn việc gì, tôi xin phép về nhà, chúc ngủ ngon!”.
Hứa Dực Trung ngơ ngẩn hồi lâu vẫn không biết nói gì, Nghiêu Vũ vượt qua anh đi vào cổng khu nhà.
Hứa Dực Trung đưa mắt nhìn theo. Hệ thống chiếu sáng cầu thang là loại đèn cảm ứng, mỗi khi Nghiêu Vũ lên một tầng đèn lại sáng lên, rồi tắt dần.
Anh lùi mấy bước đứng dưới khu nhà tầng ngẩng nhìn từng tầng đèn lóe sáng và bóng Nghiêu Vũ dưới quầng sáng mờ, rồi lại nhìn hành lang tối dần. Rất muốn gọi, lại không biết nói gì với cô.
Hứa Dực Trung vào ngồi trong xe, ngóng chờ đèn tầng bảy sáng. Anh vẫn ngồi yên, là chờ đợi thấy ánh đèn tầng bảy. Không biết bao lâu đèn tắt. Cảm thấy đầu hơi choáng, anh nhắm mắt tựa vào thành ghế một lát, sau đó lái xe đi.
Mãi đến khi tắm xong lên giường, Hứa Dực Trung mới nghĩ tối nay mình làm chuyện quái quỷ gì không biết? Toàn những việc không phải là của mình, ngớ ngẩn đến phát bực, thầm nghĩ có lẽ tại mình hơi say, ngủ một giấc là hết. Nhắm mắt đột nhiên hình ảnh Nghiêu Vũ lại hiện lên. Anh bực bội trở mình, lẩm bẩm mắng, rồi xoay về đầu giường bên kia ngủ tiếp.
Một mình khắc khoải canh chầy
Nghiêu Vũ biết mình phải đi, nhất định phải đi, nấn ná mãi ích gì? Anh không cần cô nữa, ý nghĩ này xé nát lòng cô. Người đờ đẫn bởi nỗi hoang mang chưa từng có. Tinh yêu, tình yêu thuần túy, đích thực không còn nữa thật sao?
Nghiêu Vũ mãi vẫn không ngủ được, lúc tối gặp Tuệ An vừa ăn vừa nói chuyện. Được biết mỗi tuần Đồng Tư Thành gửi một bức thư Tuệ An nói: Tiểu Vũ, mình thấy Đồng Tư Thành vẫn chân tình, ngày trước anh ấy nói chia tay có thể là do không dám chắc trong hai năm xa cách hai người liệu có thay đổi. Trong lòng anh ấy nhất định vẫn có cậu. Nếu không, sắp về sao còn viết thư.
Có không? Có. Thâm tâm Nghiêu Vũ biết Đồng Tư Thành vẫn còn tình cảm với cô. Ngày trước cả hai là mối tình đầu của nhau. Nhưng, cứ nhớ lại cảnh chia tay cô vẫn không chịu nổi. Bốn năm bên nhau, cô học năm thứ nhất, anh năm thứ ba, cho đến khi anh làm nghiên cứu sinh, ra nước ngoài. Bốn năm! Tình cảm bốn năm, Đồng Tư Thành có thể thản nhiên nói chia tay như vậy, cô không chịu nổi.
Tổt nghiệp hai năm, đi làm, Nghiêu Vũ vẫn không ngừng nhớ lại, luôn thử lí giải suy nghĩ của Đồng Tư Thành. Trước khi đi anh nói với cô: “Nghiêu Nghiêu, anh không dám đảm bảo, cũng không dám khẳng định, anh cảm thấy chuyến đi này sẽ thay đổi rất lớn, nhưng chắc chắn anh không bỏ qua cơ hội, cho nên chúng ta chia tay, được không?”.
“Anh chỉ không muốn em đợi, anh không nói hai năm sau anh không đến tìm em! Nếu anh trở về!”.
Đầu Nghiêu Vũ lại rối loạn bởi câu nói đó: “Nếu anh trở về, anh sẽ đến tìm em, vậy em chỉ cần đợi anh là được”.
“Anh không cần em đợi, nếu sau này anh có điều kiện, anh không gặp người khác, em cũng chưa tìm được người phù hợp, chúng ta sẽ xem xét có thể quay lại với nhau. Nghiêu Nghiêu, anh không muốn lừa dối em, anh nói rất thực lòng, những lời gan ruột. Có thể em sẽ buồn, nhưng thời gian sẽ chữa lành vết thương. Hãy tin anh, đây hoàn toàn là vấn đề vô cùng thực tế”.
Nghiêu Vũ lòng thắt từng cơn, nước mắt trào ra: “Nếu anh không có điều kiện sẽ không về với em? Em không hiểu, Tư Thành!”.
Đồng Tư Thành quàng tay ôm cô: “Đừng khóc, nếu em khóc anh sẽ…”.
Thấy anh dỗ dành, nước mắt cô lăn càng mau: “…Tư Thành, em sắp tốt nghiệp rồi, em sẽ đi làm…”.
“Anh thực sự thích em! Nếu chúng ta không phải dấn thân vào xã hội, nếu mãi mãi là sinh viên, anh sẽ không chia tay với em”. Đồng Tư Thành ngắt lời cô.
Nghiêu Vũ cảm thấy hình như anh nói rất có lý, lại cảm thấy có gì không ổn. “Chúng ta, nhất định phải thực tế như vậy ư? Tại sao nhất định phải thực tế như vậy? Nếu chúng ta cùng cố gắng? Có thể thành công!”.
Đồng Tư Thành chán nản buông tay. Anh biết Nghiêu Vũ không hiểu, đành nói thẳng với cô: “Anh chưa bao giờ lừa dối em, bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế. Anh không mấy tin tưởng vào tương lai, không phải ai muốn thành công cũng đều có thể, phải có điều kiện, phải có cơ hội, còn phải xem năng lực cá nhân! Nếu đã cố hết sức, vẫn không thể thành công thì anh đành chấp nhận! Mặc cho số phận! Nhưng anh luôn muốn thử sức. Còn bây giờ có cơ hội ra nước ngoài, anh không thể để em chờ đợi! Vĩnh viễn không có gì là chắc chắn là tuyệt đối, cũng không chuyện tình cảm vĩnh viễn không thay đổi. Em chờ anh, nếu anh không về nước thì sao? Hoặc là anh không trở về thành phố này?”.
Tai Nghiêu Vũ ù đặc, có quá nhiều lời muốn nói, lại không biết nói gì, trong ngực có gì nặng trĩu, đè xuống làm cô không thở được. Cô cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau, là có thể bên nhau. Nhưng lời Đồng Tư Thành nói khiến cô hoang mang.
Nghiêu Vũ đau đớn nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn sáng như vậy, mắt anh cơ hồ vẫn lấp lánh tình yêu. Chỉ một lần ra nước ngoài, tương lai lập tức trở nên vô định, tình