Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mưa Nhỏ Hồng Trần

Mưa Nhỏ Hồng Trần

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341716

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1716 lượt.

cảm bốn năm chỉ một câu chia tay là hết. Cô bắp bắp mở miệng: “Nếu…. gia đình em rất có tiền hoặc rất có thế lực, anh có chia tay?”.
“Nghiêu Nghiêu, đây là vấn đề hết sức thực tế, với tình hình hai gia đình chúng ta, anh không dám khẳng định. Anh nói đây đều là những lời rất thực từ đáy lòng”.
Chính bởi vì anh luôn miệng nhắc lại đây là vấn đề hiện thực, là những lời nói thật từ đáy lòng, nên đã hoàn toàn đánh gục Nghiêu Vũ, cô chỉ hiểu một điều, Đồng Tư Thành muốn chia tay.
Nhưng, anh chỉ khẽ nói: “Nghiêu Nghiêu!”. Anh cau mày, cặp lông mày lưỡi mác rất đẹp díu vào nhau, Nghiêu Vũ không kìm được giơ tay định vuốt.
Đồng Tư Thành nghiêng đầu.
Anh nghiêng đầu tránh? Không muốn cô chạm vào anh? Nghiêu Vũ sửng sốt há miệng, cử chỉ này của anh làm cô tổn thương sâu sắc. Nghiêu Vũ thở mạnh, nước mắt tuôn nhanh. Cô từ từ đứng dậy, nhìn anh đăm đăm, hình như anh muốn nói, lại mím chặt môi.
Nghiêu Vũ không biết làm gì, những tưởng cô sẽ khóc lóc, chửi bới rồi bỏ chạy, cô nên như thế. Nhưng dường cô như không nhấc nổi chân, không muốn đi, không nỡ đi. Ngồi một lát, muốn nói lại không thể mở miệng, chỉ liên tục lau nước mắt, Đồng Tư Thành ngồi bên cũng không nói.
Cô biết mình nên đi, nhất định phải đi. Nấn ná mãi ích gì? Anh không cần cô nữa, ý nghĩ này làm cô nát lòng. Người đờ đẫn bởi nỗi hoang mang chưa từng có. Tình yêu, tình yêu thuần túy, đích thực không còn nữa thật sao?
Cuối cùng Nghiêu Vũ đứng lên, từng bước đi xuống, ánh đèn cao áp trên sân vận động trắng đục sau lưng làm bóng anh đổ dài, hắt xuống bị mấy bậc khán đài bị cắt thành những đoạn gấp khúc. Cô nhìn cái bóng biến hình của anh, chợt nghĩ tới hình phạt chặt lưng thảm khốc thời trung cổ, một cơ thế sống bị chặt dần từng đoạn chỉ còn hơi thở, tim đập và ý thức càng tỉnh táo do đau đớn thế xác.
Mỗi bậc bước xuống, sức nặng toàn thân dồn vào đôi chân, người cứng đờ, bước càng chậm. Khoảng cách hơn hai trăm mét từ bậc khán đài trên cùng đến cổng sân vận động, nơi tầm mắt Đồng Tư Thành không thể nhìn thấy, cô chầm chậm bước, nhìn chiếc cổng mỗi lúc mỗi gần, lòng nặng như đá, một bước đi là một bước xa anh.
Nghiêu Vũ khắc khoải mong chờ Đồng Tư Thành gọi cô lại, kéo cô lại, nói rằng anh không thể xa cô, giống như mỗi lần cô khóc làm nũng, anh giơ tay xin hàng, lại chiều theo ý cô. Nhưng anh vẫn lặng thinh, vô cảm, bất động nhìn theo, lúc đó Nghiêu Vũ đã không thể kiềm chế bật khóc nức nở.
Cô ngẩng nhìn trời. Bầu trời đêm mùa hè xanh ngắt, quá nhiều sao nên cảm giác nặng nề, nhưng màu xanh thật đẹp! Nghiêu Vũ cảm giác cả bầu trời đang từ từ ép xuống, bức bối đến nỗi cô muốn kêu to phá vỡ bầu không khí như đông lại! Cô giơ tay nhìn lòng bàn tay, đột nhiên đưa lên miệng cắn mạnh, một cơn đau thấu tim, đau run người.
Chân cô vẫn bước, đi rất chậm nhưng không dừng lại.
Tại sao anh ngồi yên nhìn cô đi? Lẽ nào anh không biết ra khỏi chiếc cổng kia là không nhìn thấy cô nữa? Hai trăm mét có thể đi bao lâu? Mỗi bước đi một bước sợ, cô rất muốn ngoái đầu nhìn anh, muốn cầu xin anh, muốn nghe thấy tiếng chân anh lao đến. Nhưng, tuyệt nhiên không có.
Cuối cùng vẫn đi đến cổng sân vận động, Nghiêu Vũ dừng lại, thầm nhủ hãy đếm đến ba, chỉ đến ba, vậy là cô thầm đếm, một… hai… ba, một… hai… ba… đếm hết lần này đến lần khác, rồi quay phắt đầu, Đồng Tư Thành đứng trên bậc cao nhìn về phía này. Nghiêu Vũ không nhìn rõ mặt anh, chỉ cảm thấy bóng anh ngược ánh đèn chìm trong đau khổ và cô đơn.
Cô đứng nhìn anh, lại thầm đếm, một… hai… ba… đột nhiên cảm giác đếm hết ba tiếng này cũng kết thúc tình yêu bốn năm của họ.
Nghiêu Vũ quay người, chỉ ba bước là ra khỏi cổng sân vận động, lúc này cho dù ngoái lại cũng không nhìn thấy anh nữa, sau lưng một khoảng trống rỗng, lòng cũng trống rỗng.
Ôm chặt chăn, Nghiêu Vũ vẫn thấy tim đau, Đồng Tư Thành sắp trở về, anh viết thư cho cô, anh muốn cô thế nào? Đi làm hai năm, cô biết những lời anh nói năm xưa là thật lòng, hiện thực rất tàn khốc, chỉ có điều trong lòng cô vẫn còn ước mơ, cô thận trọng bảo vệ mơ ước nguyên sơ nhất giấu sâu trong lòng, không muốn để nó bị xóa đi.
Cô biết rõ, từ khi nhận được thư Đồng Tư Thành lòng cô bấn loạn, muốn đọc thư, muốn đọc thư để cảm động, để chấp nhận anh, trở lại ngày xưa.
Trong lòng có một tiếng nói không ngừng khuyên nhủ, năm xưa Đồng Tư Thành chỉ vì e ngại không trở về, sợ hai người dùng dằng sau này càng đau khổ, anh muốn tốt cho cô, không muốn cô chờ đợi, anh sợ môi trường thay đổi, điều kiện thay đổi, con người cũng đổi thay.
Có phải mình đã quá yêu anh? Nghiêu Vũ cũng không biết. Bốn năm Đồng Tư Thành để lại cho cô bao hồi ức đẹp, chính vì những lời nói rất dài lúc chia tay của anh, nên cô quyết định một mình ở lại thành phố này, muốn một mình tự lập, muốn tự khẳng định trong xã hội, muốn chứng minh, chỉ dựa vào sức mình cũng có thể vui sống hạnh phúc.
Hãy hiểu anh? Tha thứ cho anh? Đồng Tư Thành đã viết thư, anh nhất định trở về tìm cô. Nghiêu Vũ biết, cô chưa quên anh, nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh chia tay lòng lại đắng chát. Gi


Old school Swatch Watches