
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341059
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1059 lượt.
đến tôi, xoa tay đi vòng quanh bàn ăn, nói với vẻ thèm thuồng: “Trông đã thấy ngon rồi, Tử Kỳ, ăn cơm thôi!”.
Tôi hoàn toàn bị anh đánh bại. Chuyện này là thế nào? Anh bảo muốn chuyển đến đây ở? Tôi không nghe nhầm chứ? Nhìn đống đồ đạc chất cao như núi kia, rồi lại nhìn căn phòng của mình, tôi không thể nào tĩnh tâm, không thể nào nghĩ được đến đạo pháp tự nhiên của mình nữa. Tôi chỉ vào đống đồ đạc không rõ là gì kia, tức giận hét lên với anh: “Triển Vân Dịch! Anh giải thích đi! Như thế này là sao?”.
Anh chớp mắt, ra vẻ như người vô tội, miệng vẫn nhai thức ăn, nói một tràng những câu mơ hồ: “Ồ, là quần áo đồ dùng của anh. Tử Kỳ, em nói đúng, chúng ta có nhiều điều không hiểu nhau, anh quyết định chuyển đến đây, sau này chúng ta cùng ăn cùng ở cùng ngủ, anh làm việc gì sẽ bàn bạc kịp thời với em, những gì em không hiểu anh đều giải thích rõ, không bao giờ để xảy ra hiểu lầm nữa!”. Nói xong, trên mặt anh nở nụ cười rạng rỡ, miệng bóng nhẫy, một tay cầm miếng sườn.
Tôi bị làm cho hồ đồ rồi, tôi không biết từ lúc nào ý tứ của mình lại biến thành yêu cầu cùng ăn cùng ở với anh... Khoan đã, cái gì? Cùng ngủ? Tôi giận đến mức mồm miệng không còn kiêng dè được nữa: “Ý em là anh làm việc gì cũng không quan tâm đến cảm nhận của em, đều không nghĩ tới chuyện cùng em đối diện với những việc đó!”.
Anh vẫn cứ ăn, vẫn cứ cười, vẫn làm ra vẻ vô tội: “Giờ anh đang quan tâm đến cảm nhận của em đây, sẽ không bỏ mặc em một mình nữa, không để em phải một mình đi siêu thị xách túi lớn túi nhỏ, tội nghiệp đến nỗi không có ai đỡ đần nữa”.
Tôi há hốc mồm, còn chưa biết nói gì, thì đã bị anh tiện tay đút miếng sườn đang cầm vào miệng: “Ngon lắm đấy, ăn đi, anh đói rồi”.
Vâng, anh đói rồi, còn em thì choáng rồi!
Một bữa cơm tối tôi ăn không thấy ngon, anh ăn mà mặt mày hớn hở. Tôi chậm rãi nhai cơm, tĩnh tâm tìm đối sách. Vân Dịch hình như rất thỏa mãn với phản ứng của tôi lúc này, không lẽ đây là cách giải quyết anh nghĩ ra sau nhiều ngày trăn trở? Anh chuyển đồ đạc đến đây, chắc hẳn đã đoán trước tôi sẽ không đến nỗi nổi nóng mà đuổi ra ngoài? Nếu tôi cứ nhất quyết đuổi đi, anh sẽ thế nào?
Nghĩ là làm ngay. Tôi đập “bộp” đũa xuống bàn, lông mày dựng lên, nói bằng giọng lạnh lùng: “Đồ đạc từ đâu đến, mau chuyển về chỗ đó, trong hai giờ anh phải khiến chúng biến mất khỏi đây!”.
“Không!”
Cái gì? Anh nói gì? Không ư? Anh không chuyển đi à? Đây tuyệt đối không phải là câu trả lời tôi muốn nghe vào lúc này: “Anh dựa vào cái gì mà đòi ở đây, dựa vào cái gì mà không chuyển về?”.
“Anh bán biệt thự rồi, không còn chỗ để ở nữa”, anh chậm rãi nói.
“Bán rồi? Vì sao?” Tôi khó hiểu.
“Không có tiền, nợ còn chưa trả được. Anh nghèo.”
Anh lại có thể khóc lóc kêu nghèo với tôi ư? “Thật hay giả đấy? Định lừa em phải không?” Tôi không thể tin được.
“Tử Kỳ, thật đấy. Em đã nói là không được giấu em, đây đều là những lời thật lòng. Mấy căn nhà đó anh bán hết rồi, phải trả cả vốn lẫn lãi, may mà giá nhà ở thành phố B lên nhanh, bán cũng được kha khá.” Anh nhìn tôi vẻ như rất chân thành.
Nhưng tôi không thể tin. Làm sao có thể tin được chứ? Từ một con rùa kim cương, anh đã bỗng chốc biến thành gián đất rồi sao?
Khóe miệng Vân Dịch nhếch lên, anh khua tay trước mắt tôi: “Đừng nhìn thế, tin vào sự thật đi, anh tuyệt đối không nói dối em đâu!”.
Tôi vẫn không yên tâm: “Vậy anh lấy công ty làm nhà, ở trong phòng làm việc của công ty đi”.
“Anh nhiều đồ đạc như vậy, để trong phòng làm việc sẽ ảnh hưởng đến khách hàng. Tử Kỳ, anh tìm được nhà sẽ chuyển ngay, tối nay cho anh ở đây chứ?” Anh vẫn nói với vẻ đáng thương.
Tôi trân trân nhìn anh, tay nổi da gà, đúng là không quen việc anh mè nheo với mình. Hít một hơi thật sâu, tôi quay đi không nhìn anh: “Tìm được chỗ khác phải chuyển ngay đấy”.
Vừa dứt lời, anh tức tốc hôn một cái vào má tôi, mừng rỡ nhảy cẫng lên: “Anh biết Tử Kỳ nhà anh tốt nhất mà, chắc chắn sẽ không đuổi anh đi”.
Tôi quay lại nhìn anh giận dữ, anh lập tức tiếp lời: “Anh đi rửa bát!”.
Đúng, tôi là người dễ mềm lòng, nghe anh nói bán nhà để trả nợ, tôi liền thấy thương cảm. Hôm đó Tiểu Vi còn bảo Vân Dịch đến hỏi bố cô ấy vay tiền. Tôi thở dài cảm thấy mình thật không ra gì, làm sao lại trở nên như vậy? Vốn chỉ mong anh hiểu ra, chứ không mong dẫn sói vào nhà. Có phải tôi đã hơi ngốc không nhỉ?
Vân Dịch xắn tay áo bắt đầu sắp xếp lại hòn núi nhỏ ở cửa kia. Anh thông thuộc địa thế trong nhà tôi đến nỗi tôi nghi ngờ đây chính là địa bàn của anh. Anh đặt chiếc hòm ở chỗ này, gác chiếc hộp ở chỗ nọ, miệng liên tục bảo tôi: “Nhấc chân, tránh ra, đứng đó vướng lối”.
Tôi gần như hoa cả mắt.
Làm xong anh phủi hai tay: “Quần áo treo ở đâu?”. Không đợi tôi trả lời, anh mở tủ soạt một tiếng, tôi chạy tới cản trước mặt anh: “Không để vào đây được, anh bỏ lại vào trong hòm đi”.
Anh cười hì hì ngắm nghía trong tủ một lát: “Nhưng quần áo của anh không treo không được, sao lại không thể để vào tủ? Để anh sắp xếp lại là xong”. Anh ôm lấy vai tôi, đẩy về phía sô pha: “Em nghỉ đi, để a