Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mười Giờ Tối, Ngày Thứ Sáu

Mười Giờ Tối, Ngày Thứ Sáu

Tác giả: Hải Ly

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 134636

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/636 lượt.

̣i học của hai người đã bắt đầu đi vào qui luật.
Qua một tuần, lại là đêm thứ Sáu, Vũ Dung theo La Tư Phúc trên đường ra khỏi biệt thự, lúc này đã hơn chín giờ, cô vừa mới dạy thêm xong, giờ chuẩn bị đi đón xe buýt về ký túc xá. Gió đêm nhẹ thổi, trên đường người đến người đi, như thể toàn bộ là trai gái đi tìm vui, nhưng Vũ Dung cũng không cảm thấy cô tịch, thậm chí cô còn rất thích cảm giác thanh bình này.
Đang đi, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, khiến cô chú ý.
Cửa kính xe mau chóng hạ xuống, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Lên xe.”
“Làm ơn lên xe đi, về nhà rồi cùng thảo luận lại quan hệ của các người sau!” Cảnh sát giúp cô mở cửa xe, dùng một đôi mắt như muốn giết người trừng cô .
Vũ Dung mắt thấy mình không còn lựa chọn, đành phải cắn răng lên xe.
“Vô cùng cảm kích!” Tất Duy Lân cảm tạ anh cảnh sát, nhanh chóng phóng xe ra khỏi hiện trường.
“Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi muốn xuống xe.” Vũ Dung vừa lên xe đã muốn xuống.
“Tôi chỉ là muốn cho cô xem vài thứ, xem xong rồi về thôi.” Vẻ mặt của anh quay lại sự lạnh lẽo, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, toàn bộ tinh thần chuyên chú vào điều khiển xe.
Vũ Dung lại nhận thấy trong mắt anh lóe lên tia kì lạ. Như thể là đang chờ mong có chuyện phát sinh vậy.
Xe đưa bọn họ tới một khu dân cư, chậm rãi lăn vào bãi đỗ xe.
“Đây là đâu?” Vũ Dung nhịn không được hỏi.
“Nhà của tôi.” Anh chỉ nói hai chữ này, rồi lập tức dừng xe lại.
Vũ Dung nháy mắt trong lòng dâng lên một chút hoảng sợ, sao cô có thể ngu ngốc theo anh đến đây vậy? Đây há chẳng phải là chui đầu vô lưới sao? Cô lập tức mở cửa xe muốn chạy trốn.
“Cứu mạng!” Vũ Dung kêu lớn, nhưng trong bãi đỗ xe không có đến một người.
Tất Duy Lân chỉ chạy hai bước, đã kéo cô tới trước ngực, dùng sức bắt lấy hai tay của cô, bức cô đi vào thang máy, ấn nút tầng 13.
“Buông! Cái tên tiểu nhân vô sỉ này!” Trong thang máy, Vũ Dung vẫn giãy dụa không thôi, cô không tin quản lý lại không phát hiện một cảnh tượng như vậy.
Nhưng Tất Duy Lân chỉ thản nhiên nói một câu,“Đừng có choáng, đây là khu trung cư lớn của nhà chúng tôi,tất cả bảo vệ đều nhận ra được tôi, không ai sẽ đến cứu em đâu.” (Cam: Ông này hoá sói rồi!)
Cô ngây dại, trời, hoá ra đây là phạm vi của anh ta!
“Đinh!” một tiếng, tới tầng 13.
Anh lôi kéo tay cô, đem cô kéo vào cánh cửa duy nhất, bên trong là một nơi rộng rãi, có thể nhìn ra được là kiểu thiết kế sang trọng, thưởng thức không giống như bình thường. Nhưng ….. Hình như không có người khác ở trong này, chẳng lẽ phòng lớn như vậy chỉ có một mình anh ta ở?
“Lại đây.” Tất Duy Lân tiện tay đặt chìa khóa lên sô pha, lôi kéo cô vào phòng ngủ.
“Đợi chút, anh dẫn tôi tới chỗ này làm gì?” Cô bối rối dừng bước.
“Tôi nói rồi, tôi muốn cho cô xem cái này.” Giọng anh không chút cảm tình nói, mở cửa phòng ngủ ra.
Cửa vừa mở ra, Vũ Dung liền thất thần , mở to hai mắt nhìn không thể nói. Bởi vì, trong phòng ngủ bốn vách tường, bao gồm trần nhà, tủ quần áo, cửa sổ, tất cả đều có những bức ảnh lớn, mà người trong ảnh là cùng một cô gái, đang nằm, lộ ra trọn vẹn nửa thân trần. Mà người đó …… lại chính là cô !
Tuy rằng, mỗi một bức đều là ảnh chụp mê ly mà mộng ảo, không có một tia mang ý tình dục, chỉ là…… Mặc cho xinh đẹp thế nào, làm cho người ta tán thưởng thế nào, cô vẫn không thể chấp nhận mình là nữ nhân vật loã thể đó!
Anh nhìn dáng vẻ cô trợn mắt há hốc mồm, phát ra tiếng cười nhỏ đắc ý,
“Hẳn là một tác phẩm đẹp nhỉ? Đến tôi còn cảm thấy vừa lòng nữa là.”
“Anh vậy mà …… đây…… Đây là cái gì…… chuyện xảy ra lúc nào?” Cô nói không ra tiếng, đây là một sự thật đả kích quá lớn, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể chấp nhận được, cô chưa té xỉu là một kì tích đấy.
Tất Duy Lân lộ ra vẻ mặt như cũ,“Tối hôm đó em uống say, tôi vốn chính là muốn cho em một cái trừng phạt nho nhỏ, dạy cho em hiểu kết cục khi phản kháng tôi là thế nào. Nhưng mà …… em thật sự rất đẹp, làm tôi không thể ngăn cản mình giữ lấy hình ảnh đó.” (Cam: anh thực sự cũng rất bệnh!)
“Anh quá đáng rồi đấy! Tôi có thể kiện anh!” Cô tức giận đến mức cả người run run.
“Em dám sao? Trước đó, có thể tôi sẽ tung bộ ảnh này ra!” Anh nhún vai, tuyệt không cảm thấy có cái gì đáng sợ.
“Anh dám!” Cô bất khả tư nghị với anh, lần đầu tiên hiểu được anh đúng là tên cầm thú không nhân tính.
Anh lấy ngữ khí dửng dưng nói:“Sao lại không dám? Ngẫm lại xem, nếu đem thứ ảnh này dán lên nơi công cộng, để cho mọi người ngắm, tôi nghĩ, cuộc sống đại học của em chắc là xong luôn ha?”
Dưới ánh mắt âm trầm của anh, Vũ Dung bắt đầu cảm thấy rét lạnh,“Anh…… anh thế cuối cùng anh muốn gì?”
Anh đi đến bên giường ngồi xuống, ung dung nói:“Tôi đã ngắm bộ