
Tác giả: Hải Ly
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 134638
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/638 lượt.
không có kết quả.
@#$%%^&^&&
Mười bốn tháng hai nhanh đến. Tất Duy Lân cùng Vũ Dung ở chung cũng đã hơn hai tháng, Tất Duy Lân phòng bị hơi lơi lỏng một ít, không phái bảo vệ đứng cửa nữa. Nhưng thời gian đi làm, Vũ Dung hiểu được vẫn có người giám thị cô, mỗi lần cô vừa ra sảnh của văn phòng, đã thấy hai bóng người, bởi vậy, cô biết mình phải từ từ làm giảm phòng bị của anh.
“Đêm nay anh có về không?” Sáng sớm rời giường, cô hỏi anh.
“Đương nhiên.” Anh lộ ra nụ cười mỉm, gần đây anh càng lúc càng hay cười.
“Em biết mà, sao còn hỏi như vậy?”
Tay cô quàng lên cổ của anh,“Người ta muốn anh về sớm một chút.”
Vẻ mặt làm nũng của cô làm cho anh có chút kinh ngạc,“Có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?”
Hai má của cô đỏ lên,“Hôm nay là lễ tình nhân!” Cả đời này đây là lần đầu tiên cô nói ra lời như vậy!
“Lễ tình nhân?” Trong đầu anh dường như không có từ đó bởi vậy anh suy tư một thời gian mới hồi phục tinh thần lại,“Cho nên?”
Ông trời, cô thật sự đang gặp một cái tên đầu gỗ! Vũ Dung bắt đầu đau đầu .
“Cho nên, anh về sớm một chút!”
Bộ dáng anh vẫn không có thể lý giải,“Sớm một chút để làm cái gì?”
Vũ Dung quả thực muốn hét to, không khỏi đề cao âm lượng nói:“Anh đừng hỏi!” Cô ngậm miệng lại, bởi vì cô phát hiện cô dám ra mệnh lệnh với anh! Không biết anh có tức giận không?
Tất Duy Lân ngây ra một lúc, nhưng không tức giận, ngược lại cúi đầu hôn môi cô,“Được rồi, anh không hỏi, cái gì cũng nghe em.”
Thanh âm khàn khàn của anh làm cho cô ngây dại, không nghĩ tới anh sẽ nói ra lời này? Đây chẳng lẽ là ma lực lễ tình nhân sao? Có lẽ một người không biết lễ tình nhân là gì, cũng có thể là yêu thương hoàn mỹ, cô thật sự tin tưởng. Hai người ôm lẫn nhau, thời khắc ấm áp đắm chìm khó có ai được như vậy.
“Hôm nay em không đi làm .” Cô đột nhiên còn nói.
“Vì sao?”
“Em muốn chuẩn bị một vài thứ, khi anh trở về sẽ biết.” Trên thực tế, mấy ngày hôm trước cô cũng đã nộp đơn xin nghỉ việc .
Anh tiếp nhận lý do này không chút hoài nghi, giờ phút này, anh tin tưởng cô sẽ không rời khỏi anh.
“Anh nên rời giường đi đã trễ rồi .” Vũ Dung nhìn đồng hồ báo thức đã bảy giờ rưỡi, Tất Duy Lân bình thường đã đi làm.
“Nghe lời em đây.” Tâm tình của anh hiển nhiên rất tốt, ngoan ngoãn xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Chờ anh bắt đầu mặc quần áo, Vũ Dung đi đến trước mặt anh, giúp anh gài nút ở tay áo, sửa sang caravat, hành động này làm cho anh lại im lặng nhìn cô.
“Em làm sao vậy?”
“Em muốn giúp anh thôi!” Cô cố ý làm ra biểu hiện không có gì. Anh mặc áo ngủ lụa trắng cho cô rồi ôm cô vào lòng,”Em hôm nay là lạ .”
“Nào có? Đối với anh không thể tốt được à?” Cô hừ một tiếng. Anh không có trả lời, cúi đầu lại hôn sâu cô, cảm thấy lưu luyến không thôi, thẳng đến khi cô nhẹ nhàng đẩy ra,“Bị muộn rồi .”
“Không muốn đi.” Đây là anh lần đầu tiên có ý tưởng cự tuyệt đi làm.
“Đứa ngốc, đừng nói ngốc vậy.” Cô thầm mắng mình, không biết ai mới là đứa ngốc.
Anh cầm lấy cặp tài liệu,“Anh đi.”
“Hẹn gặp lại, sớm về nhé.” Cô nói chuyện miệng tựa như một người vợ đường đường chính chính.
Sau cửa, cô vừa tiễn Tất Duy Lân, Vũ Dung mở to mắt cố không khóc. Hãy để hôm nay trở thành một lễ tình nhân hoàn mỹ! Đây chính là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng……
**************************************************
Bảy giờ tối, Tất Duy Lân mở cửa phòng. Trong phòng tối om, nhưng khi anh vừa mở cửa ra liền thấy có ba ngọn nến đang cháy ở trên bàn ăn, bên cạnh là Vũ Dung đang đứng. Cô mặc lễ phục màu đen trên người, lộ ra đường cong duyên dáng, bả vai cùng lưng, gáy mang theo ánh sáng màu mượt mà trân châu, khuôn mặt trang nhã động lòng người ra tươi cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Anh đã trở lại.”
“Anh đã về.” Anh ngây ngốc trả lời, tựa hồ không rõ mình nói cái gì.
Anh đến gần từng bước một, thấy trên bàn hoa tươi, mỹ thực, sâm banh,“Em đang đợi anh à?”
“Người em chờ tất nhiên là anh.” Vẫn là anh.
Hai người ngồi xuống, Vũ Dung rót hai chén rượu,“Lễ tình nhân vui vẻ.”
Bọn họ giơ ly thủy tinh có chất lỏng màu hổ phách, cụng ly, sau đó Tất Duy Lân uống một hơi cạn sạch, nhưng Vũ Dung lại chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm. Dưới thứ ánh sáng ấm áp hạnh phúc, hai người lẳng lặng dùng bữa tối, âm nhạc nhẹ nhàng vờn quanh bọn họ, đó là một bản hòa tấu nổi tiếng.
“Còn có tráng miệng, anh chờ một chút.” Vũ Dung đứng lên, đến phòng bếp mang sang một đĩa bánh ngọt chocolate.
“Em làm ?” trên mặt của anh có thoáng vui mừng.
“Ừm! Lễ tình nhân sao có thể thiếu chocolate được chứ?” Cô cắt hai khối bánh ngọt.
Tất Duy Lân ăn một miếng,“Ăn ngon.”
Cô cười cười, vươn tay mơn trớn khóe môi của anh,“Nơi này dính này.”
Anh thoạt nhìn tựa như một cậu nhóc, cô nhịn không được cúi đầu, lấy đầu lưỡi liếm chút chocolate này, lập tức cảm giác được toàn thân anh rung rung.
“Em……” trong cổ họng anh có loại áp lực không nói nên lời.
“Ngọt quá.” Cô cố ý ám muội