
Tác giả: Thương Tố Hoa
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 1341046
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1046 lượt.
đầu ông đem cổ phần chuyển tới trên danh nghĩa là tôi. Nếu như ông cưới cô ta, có lẽ công ty này còn có thể vượt qua nguy cơ, đây đối với tôi cũng có nhiều chỗ tốt ." Trên người Giang mẹ có loại phong cách bình tĩnh, làm cho người ta không sinh ra nửa điểm hoài nghi đối với lời nói của bà.
Đáng tiếc, Giang tổng lại một chữ cũng không tin tưởng, ông rút người ra, đi xa hai bước: "Chúng ta vốn cùng nhau gây dựng giang sơn, dù là để cho tôi hoàn toàn đem nó đặt ở trên tay bà cũng không còn quan hệ. Có thể là tôi đã già, không thích hợp đánh liều, mới đem nó kinh doanh thành bộ dáng hiện tại, cuối cùng là tôi thực xin lỗi bà. Nhưng Tiểu Duy, bà không cần thiết gạt tôi, vài chục năm vợ chồng, tôi còn có thể không biết bà sao? Bà vì tốt cho tôi, tôi hiểu biết rõ, nhưng có lúc tôi ngược lại hi vọng bà không cần vì tốt cho tôi, như vậy tôi còn có thể ở bên cạnh bà, có lẽ tôi thoải mái hơn so với hiện tại. . . . . ."
Khóe mắt Giang mẹ ươn ướt, bà không dám nói ra khỏi miệng, năm đó ly hôn cũng không phải giống như Tiểu Huệ nghĩ, mà bởi vì là. . . . . . Bà sợ mình có một ngày sẽ điên khùng, ai cũng không biết, cuối cùng sẽ thương tổn người bà thích nhất. Là bà muốn ly hôn, là bà muốn gặp lại không dám thấy ông ấy, là bà uy hiếp nói nếu như Giang Dịch lại hiện ra trước mặt mình, bà liền tự sát. . . . . . Bà dùng hết tất cả biện pháp khắc chế mình nhìn thấy ông ấy nghĩ tới ông ấy, nhưng cuối cùng lại bởi vì nguy cơ công ty lần nữa cùng ông ấy liên lụy đến nhau.
Giang mẹ đem đầu ngón tay đặt ở bên môi, cái tay này vừa mới sờ qua mặt của Giang Dịch, mặt trên còn có mùi vị của ông. . . . . .
Đây tất cả cũng hóa thành một tiếng thở dài: nếu đầu óc tôi vẫn tỉnh táo thì tốt biết bao, nếu như vậy, tôi chết cũng không buông người đàn ông này ra.
Phòng cà phê, Chương Phương Hinh cùng Tiểu Huệ ngồi đối diện nhau. Trong mắt Tiểu Huệ mang theo khinh miệt cùng địch ý, cô thật sự không có thiện cảm với người phụ nữ trước mắt.
Chương Phương Hinh khuấy động thìa bạc, ngẩng đầu mỉm cười: "Thật ra thì tôi vừa nói không chính xác, tôi với cha cô không phải nhất định sẽ kết hôn."
Tiểu Huệ sáng tỏ mà cười: "Phát hiện Giang tổng lịch sử phong lưu, cho nên ngài cũng dao động sao? Nếu tôi là ngài cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ, người đàn ông như Giang tổng thật đáng giá dựa vào sao?"
Nghe Tiểu Huệ nói, Chương nữ sĩ sửng sốt một chút mới bật cười: "Xem ra cô oán hận rất lớn đối với cha mình, có thể mạo muội hỏi một câu tại sao không?"
Tiểu Huệ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngay cả khóe miệng cũng viết hai chữ —— khinh thường: "Tôi đã từng cho rằng ông ấy sẽ là một người đàn ông tốt, nhưng sau đó tôi lại phát hiện mình sai lầm rồi. Ngài nói xem, một người đàn ông có thể vứt bỏ người vợ cám bã thì có cái gì tốt?" Ánh mắt Tiểu Huệ cũng không hiền hòa mà nhìn chằm chằm vào Chương nữ sĩ.
Tiểu Huệ lại cười ra ngoài: "Cho nên bà muốn đoạt lại Giang tổng đi, sau đỏ an ủi tâm linh bị thương của ông ấy?"
Vốn là lời đùa giỡn, không ngờ Chương nữ sĩ thế nhưng gật đầu, vẻ mặt bà nghiêm túc: "Tôi xác thực từng có ý nghĩ như vậy, những năm này tôi đi tìm Giang Dịch nhiều lần, cùng ông ấy tán gẫu mà chúng tôi đã từng có đám hỏi, tôi nói rồi chỉ cần ông ấy nguyện ý, kết thân này vô luận lúc nào cũng có thể thực hiện. Nhưng mà ông ấy ngược lại không đồng ý, dù là gần đây công ty gặp phải nguy cơ, ông ấy tình nguyện chống đỡ cũng không nguyện cầu xin tôi."
Nghe xong câu nói sau cùng, Tiểu Huệ cảm thấy rất ngoài ý muốn: "Đại khái bởi vì công ty không có thảm đến vậy, ông ấy không cần đến trình độ lấy thân báo đáp đi cầu bà."
Chương nữ sĩ vươn tay ra, chỉ vào hai cái bóng dáng kia: "Cô nhìn kỹ một chút nữa, cô thật sự đã hỏi kỹ qua chuyện tại sao bọn họ lại ly hôn không?"
Tiểu Huệ nhìn sang, chỉ thấy mẹ ở phía trước không chút cố kỵ vượt đèn đỏ, mà Giang tổng phía sau ngăn ở ven đường, ngăn lại bà đang hướng chiếc xe chạy qua, đồng thời còn khom lưng cúi chào họ, bộ dáng xem ra là sợ xe đụng vào mẹ. Chỉ là một khi mẹ quay đầu lại nhìn, ông ấy cũng có trốn. Thấy một màn như vậy, Tiểu Huệ nào chỉ là giật mình?
"Tại sao bà lại nói với tôi những lời như vậy?" Tiểu Huệ vẫn không hiểu Chương Phương Hinh nữ sĩ cùng cô nói chuyện này rốt cuộc có ích lợi gì.
Chương nữ sĩ tự giễu cười một tiếng: "Có lẽ là không muốn vờ ngớ ngẩn đi, hoặc giả là lớn tuổi suy nghĩ như mấy nhà sư, kiếp sau cũng để cho tôi đụng phải người đàn ông tốt giống như Giang Dịch như vậy."
Tiểu Huệ nhanh chóng đứng dậy, trước khi rời đi, cô còn hướng Chương nữ sĩ gật đầu một cái: "Cám ơn."
Chương nữ sĩ nhìn hướng Giang Tiểu Huệ chạy tới phía Giang Dịch và Văn Duy, khẽ mỉm cười, có chút hâm mộ.
Tiểu Phong Tử vẫn còn chẳng có mục đích tìm người nhận được điện thoại của Bà chị, sau đó ngựa không ngừng vó câu trong quảng trường chạy tới, rốt cuộc cậu tìm được mẹ, còn có cha, bà chị.
Tiểu Huệ bảo Tiểu Phong Tử cùng mẹ đi về nhà, mà chính cô còn lôi kéo cha đi Hải Cảng lân cận.
Ánh mặt