Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Tác giả: Cốc Dủy Tử

Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015

Lượt xem: 134748

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/748 lượt.

g, sợ hãi, ấm ức, nhất thời đồng loạt nảy lên, nhồi vào lồng ngực.
Bất kể như thế nào, bất kể ra làm sao, ngày mai nhất định phải trở về nhanh hết sức có thể. Nhất định.
Trần Hải Nguyệt, về sau, khi em nói “Chúng ta”, nhất định chỉ có thể là, em và anh.
Được không.
P/S: Tối nay sẽ “đền” cả nhà thêm một chap Nắm tay sai nữa a~…. Còn mai tớ bù Vỏ quýt *cúi đầu*






Thất thần.
“Eh, mày hôm nay bị làm sao thế hả?” Quan Nhung bê một khay dứa đã gọt sạch sẽ đặt lên bàn, chen vào ngồi xếp bằng giữa ghế sô pha.
Trần Hải Nguyệt mở mịt ngẩng đầu nhìn nó: “Hả? Làm sao cơ?”
An Linh chỉ cười không nói, xiên một miếng dứa tống vào miệng, ăn ngon cười tít cả mắt.
“Từ trưa đến giờ mày không ngừng lôi điện thoại ra nhìn,” Quan Nhung cũng thuận tay lấy một miếng dứa, lúng búng nói, “Tao không tin mày nhìn thấy cái khỉ gì trong đó.”
An Linh không thèm hỏi nữa, yên lặng ăn trái cây xem TV.
Trần Hải Nguyệt đấu tranh tư tưởng nửa ngày, vẫn không biết nên nói cái gì, lại lấy di động ra nhìn nhìn, giọng nói mệt mỏi: “Đã năm giờ rồi sao… Tao đi ra ngoài chút.”
Lời vừa dứt, người đã bay ra cửa.
“Eh eh eh mày không ăn cơm hả?” Làm cái gì vậy? Quan Nhung buồn bực.
“Không ăn, bọn mày ăn đi. Aizzz, phiền quá.”
Nói xong thì tiếng sập cửa cũng vang lên….
Quan Nhung nhìn An Linh, trong mắt tràn đầy chờ mong được khai sáng, An Linh lại vẫn chăm chú xem TV, khóe miệng kín như bưng chỉ cười khẽ.
Yêu đương vị gì là ngon nhất, đó chính là chua chua ngọt ngọt… ~
Hoàng hôn cuối tháng mười, trời chiều lộ ra ánh mắt trời đỏ nghệ, chiếu xuyên qua tán lá hàng cây hai bên đường, vương vất đâu đó chút nóng bức.
Trần Hải Nguyệt cà lơ phất phơ lượn lờ, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nóng bừng bừng, lại một lần nữa lôi điện thoại ra xem.
Màn hình vẫn đen ngòm, chưa ai gọi tới. Không có tin nhắn. Cái gì cũng không có. Đúng, một, ngày!
Chết tiệt, khốn nạn! Không phải chỉ cúp của hắn có một cú điện thoại thôi sao… Còn nói cùng nhau ăn cơm nữa… Hỗn đản! Ngay cả xuống máy bay gọi một cú báo bình an cũng không thèm gọi. Khổ thân cô vì thái độ không tốt ngày hôm qua mà áy náy cả đêm, hôm nay tỉ mỉ lựa chọn quần áo, trang điểm kỹ lưỡng để chuộc lỗi. Kết quả thế này đây!
Càng nghĩ càng ấm ức, cuối cùng cô cau có, nắm chặt điện thoại trong tay, ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường mà ngẩn người.
Cái gì chứ, đàn ông đàn ang, nhỏ mọn như vậy, không được tí nào! >~
Đang lúc suy nghĩ của Trần Hải Nguyệt hỗn loạn, điện thoại không động tĩnh cả một ngày rốt cuộc vang lên, chỉ thấy cô nhanh như chớp bắt máy, giọng điệu lại vờ như rất bình tĩnh: “Nói.”
“Em đang ở đâu?” Đầu bên kia hơi sửng sốt một chút, đại khái là bị tốc độ cao dọa đứng hình.
Nghe thấy giọng nói của Lương Đông Vân, hai hốc mắt Trần Hải Nguyệt không hiểu vì sao lại hơi hơi nóng lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường: “Ở dưới lầu Bạc kim thành.”
“Ở đó chờ anh, anh tới ngay đây.”
Gọi điện xong, thấp thỏm của cả ngày rốt cuộc cũng bay đi đâu mất.
Thở dài một cái, cô đột nhiên cảm thấy vỉa hè nơi mình ngồi, dù xe cộ qua lại đông đúc, thế nhưng không khí lại tươi mát dị thường.
Nửa giờ sau, Lương Đông Vân đã đúng hẹn đến ngay trước tầm mắt của Trần Hải Nguyệt, cô vui vẻ đứng dậy đi tới—-
Ha ha, cuộc đời vẫn đẹp sao. Cơm chiều, ta tới đây ~!
~~
Thấy đồ ăn cùng đã đem lên đủ, Lương Đông Vân xới cơm đưa qua cho cô.
Trần Hải Nguyệt cười hì hì nhận láy, bắt đầu họp chợ: “Anh về từ khi nào vậy?”
“Sáng nay.” Lương Đông Vân ngắn gọn trả lời, mải miết ăn cơm.
Trần Hải Nguyệt ngây người một chút, lập tức cười cười chọc chọc đĩa rau: “Anh không gọi lấy một cú điện thoại, em cứ nghĩ hôm nay anh không về cơ, ha ha.” Không so đo thái độ của hắn nữa, cô thật là đại nhân đại nghĩa. Ừm, tự khen mình một cái.
Mải miết chăm chỉ – ing.
“Tôi hôm qua có người nói về nhà gọi điện cho anh,” Động tác gắp rau của Lương Đông Vân mạnh mẽ bất thường, cứ như đang trút giận vậy, “Vẫn- còn- chưa- gọi = =.”
“Có người” tự dưng chột dạ, lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn khó chịu, xấu hổ cười, không nói nổi câu nào.
Quên… Quên xừ nó mất.
Ai ai ai, chuyện cũ không cần nhắc lại, ăn cơm, ăn cơm.
Tiếp tục mải miết chăm chỉ.
Lương Đông Vân đợi mãi không thấy Trần Hải Nguyệt nói gì, biên độ nhai cơ hồ muốn cắn nát răng——
Trần Hải Nguyệt, em thắng!
Im lặng ăn cơm xong, Lương Đông Vân mặt không đổi sắc hỏi: “Muốn đi đâu?”
“Về nhà.” Trần Hải Nguyệt chỉ cảm thấy áp suất không khí thấp đủ cho cô chạy trối chết. Rốt cuộc là ai chọc hắn giận vậy?
“Vậy đi, anh đưa em về.” Lương Đông Vân đi về phía ga-ra.
Trần Hải Nguyệt cân nhắc tình thế một chút, thành thật lon ton đi theo sau hắn, trong đầu đảo nhanh một vòng, thật sự không biết hắn tức giận cái gì nữa.
Tuy rằng đã 8 giờ tối, trên đường vẫn còn rất đông.
Tự dưng hành trình về nhà bị kéo dài, Trần Hải Nguyệt đứng ngồi không yên. Quay đầu nhìn L